Vương Thanh Linh truyền âm hỏi. Vương Hữu Vi đem sự tình trải qua kể lại một lần. Hắn cũng không rõ ràng lắm bí cảnh tại sao lại đột nhiên đóng cửa.
Ba người Liễu Hổ đều hôn mê, thời gian của Phụ thân đại pháp đã hết.
Biết được ba Nguyên Anh tu sĩ thi triển Phụ thân đại pháp tiến vào bí cảnh, Vương Thanh Linh nhíu mày. Xem ra, ba thế lực biết bên trong Ngũ Long bí cảnh có truyền thừa của Ngũ Long cung. Lúc này mới thi triển Phụ thân đại pháp với tiểu bối.
Đám người Thanh Nguyệt tán nhân đều hỏi hậu bối tình huống bên trong bí cảnh, có được đáp án cũng không sai biệt lắm.
“Ba vị đạo hữu, các ngươi có thể để cho Nguyên Anh tu sĩ phụ thân trên người tiểu bối. Đây cũng quá…”
Lời Vương Thanh Linh nói còn chưa dứt, một đạo thanh âm tràn ngập kinh ngạc chợt vang lên: “Lưu đạo hữu, ngươi muốn đi đâu!”
Mọi người đều hướng tới ngọn nguồn thanh âm liền thấy bên ngoài thân Lưu Vô Nhai bị một đạo thuỷ mạc màu lam bao vây. Bay về hướng chân trời xa xa, tốc độ rất nhanh.
Trên mặt Vương Hữu Vi lộ ra chút suy nghĩ. Bí cảnh mạnh mẽ đóng cửa, nói không chừng có liên quan với Lưu Vô Nhai. Nếu hắn không có được trọng bảo, không nhất thiết phải chạy trốn lúc này.
Trở lại với thế lực tương ứng, tu sĩ tiến vào bí cảnh nhất định sẽ xuất ra vật đoạt được, Vương gia cũng như vậy.
Dựa theo quy định gia tộc, vật đoạt được khi tiến vào bí cảnh, xem tình huống mà lưu lại năm phần tài vật, còn lại nộp lên gia tộc. Đồ vật nộp lên đổi lấy điểm công đức tương đương. Về phần quy định của Tán Tu Minh như thế nào, Vương Hữu Vi không rõ ràng lắm.
Từ tình huống Lưu Vô Nhai chạy trốn mà xem xét, xem chừng Tán Tu Minh không lưu lại nhiều đồ vật lắm cho tu sĩ. Hoặc là Lưu Vô Nhai đoạt được trọng bảo, ví dụ như truyền thừa Nguyên Anh kỳ.
Trong mắt Thanh Nguyệt tán nhân hiện lên một chút thần sắc tức giận. Việc làm này của Lưu Vô Nhai không khác làm phản là bao, uổng công hắn cực lực đề cử Lưu Vô Nhai tiến vào bí cảnh tìm bảo.
Trong mắt hắn chợt lóe lên hung quang, tay phải vỗ về hướng hư không. Đỉnh đầu Lưu Vô Nhai hiện lên một trận gợn sóng. Một cự chưởng màu xanh lớn mấy trượng bỗng hiện lên giữa không gian trống rỗng, hung hăng chụp xuống.
Một tiếng trầm nặng vang lên, Lưu Vô Nhai rơi xuống từ giữa không trung, chìm vào trong biển.
Vương Thanh Linh thả thần thức, không thể cảm ứng được khí thức của Lưu Vô Nhai. Hiển nhiên, Lưu Vô Nhai đã mượn dùng bí phù nào đó để chạy trốn.
Vương Thanh Linh có chút kinh ngạc. Sắc mặt Thanh Nguyệt tán nhân trở nên đặc biệt khó coi.
Hành động này của Lưu Vô Nhai, không khác gì hung hăng tát hắn một cái.
“Dám phản bội Tán Tu Minh? Muốn chết.” Thanh âm của cô gái truyền đến từ phía chân trời. Một đạo độn quang màu xanh xuất hiện ở phía chân trời xa xa. Sau vài cái chớp động, xuất hiện trên không trung đảo nhỏ, chính là bản nhân của Thanh Diễm phu nhân.
Vẻ mặt Thanh Diễm phu nhân đầy lạnh nhạt, thả ra một con cự mãng màu xanh, nhảy vào đáy biển.
Lúc này, hai đạo độn quang xuất hiện ở phía chân trời xa xa, rất nhanh bay đến nơi này. Không qua bao lâu, hai đạo độn quang dừng lại ở trên không toà đảo nhỏ. Chính là Kim Quang thượng nhân và Diễn Thuỷ chân nhân.
Vương Thanh Linh có chút kinh ngạc, cũng may nàng có chuẩn bị.
“Thật là náo nhiệt nha! Ba vị đạo hữu đều tụ tập ở đây.”
Một đạo thanh âm có chút lười nhác vang lên, Nghiễm Đông Nhân từ phía chân trời xa xa bay tới.
Thanh Nguyệt tán nhân chau mày, Tán Tu Minh xuất thân tương đối tạp, phần thắng không lớn. Hắn chủ động đưa ra chủ ý, chính là vì nhiều người hỗn tạp. Đến lúc đó tỷ thí thua, thế lực Trúc cơ tu sĩ đại giảm, cũng sẽ không hoài nghi lên người Tán Tu Minh. Dù sao Tán Tu Minh đi ra ít tu sĩ nhất. Nếu hắn đưa ra chủ ý tỷ thí để xem ai đạt được tài vật càng nhiều, chuyện Thanh Diễm phu nhân thi triển phụ thân đại pháp cũng sẽ bại lộ ra ngoài.
Hiện tại Nguyên Anh tu sĩ tề tụ, nói không chừng sẽ bại lộ.
Thanh Diễm phu nhân nhưỡng mày. Theo bàn tính của nàng, nàng sẽ đoạt đi linh dược của Trúc cơ tu sĩ trước. Không nghĩ tới có nhiều Nguyên Anh tu sĩ chạy đến như vậy.
“Thì ra là Nghiễm đạo hữu, lão phu có chút lo lắng cho tiểu bối nên cố ý đến đón bọn họ. Nếu bọn họ đã đi ra, chúng ta liền cáo từ.”
Diễn Thuỷ chân nhân xoay chuyển ánh mắt, cười nói, sau đó dẫn theo đệ tử rời khỏi.
“Kim Đao môn chúng ta còn có việc, đi trước một bước.”
Kim Đao thượng nhân cũng dẫn theo môn đồ rời khỏi. Đương nhiên, Vương Thanh Linh thắng tỷ thí, chiếm được không ít thứ tốt.
“Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không tiếp tục phụng bồi. Vương tiểu hữu, đi thôi!”
“Vâng, Nghiêm tiền bối.”
Vương Thanh Linh thả ra Băng phong giao, dẫn theo tộc nhân rời khỏi.
Hơn nửa canh giờ sau, đám người Vương Thanh Linh về tới Kim Liên phường thị.
“Nghiễm tiền bối, cũng nhờ ngài ra tay giúp đỡ. Nếu không còn không biết ba nhà khác nhắm vào Vương gia chúng ta như thế nào đâu! Đây là một chút tâm ý của chúng ta, mong ngài vui lòng nhận cho.”
Vương Thanh Linh lấy ra năm hộp ngọc dài một thước, đưa cho Nghiễm Đông Nhân.
Nghiễm Đông Nhân không phải thủ hạ của Vương gia, mời Nghiễm Đông Nhân làm việc, Vương Thanh Linh đương nhiên phải xuất ra một chút ưu việc. Lần sau mới có thể nhờ Nghiễm Đông Nhân hỗ trợ.
“Tiện tay một chút mà thôi, không có gì.”
Nghiễm Đông Nhân lơ đễnh, uyển chuyển cự tuyệt. Cũng chỉ là lấy lệ mà thôi.
Nghiễm Đông Nhân khách khí, Vương Thanh Linh cũng không cho rằng đó là đương nhiên. Nghiễm Đông Nhân cuối cùng cũng không lay chuyển được Vương Thanh Linh, nhận lấy năm hộp ngọc.
Lại nói chuyện phiếm vài câu, Vương Thanh Linh dẫn theo tộc nhân truyền tống về Thanh Liên đảo.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vương Trường Sinh - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Update Phần 180 |
Ngày cập nhật | 05/06/2025 03:22 (GMT+7) |