Sau đó, anh ta lấy một món đồ từ trong chiếc cặp của mình, đặt ngay trước mặt tôi.
Thứ kia có hình dạng thon dài, nó được dùng giấy báo cuốn kỹ.
Đó là thứ gì, tôi không biết.
Mà sau khi người đàn ông đeo kính lấy thứ kia ra, thì đưa thẳng cho tôi:
“Cầm đi!”
Ngữ khí của đối phương vừa ngắn gọn lại kiên quyết, khiến tôi khó hiểu.
Nhưng nhìn dáng vẻ này, có lẽ người này không có địch ý gì.
Cho nên, tôi liền nhận lấy, nghi hoặc hỏi lại:
“Đây là thứ gì?”
Hỏi xong, tôi muốn bỏ lớp giấy báo ra.
Nhưng người đàn ông đeo kính lại duỗi tay ngăn tôi lại.
Đồng thời, tôi nhìn thấy người đàn ông này đẩy đẩy gọng kính trên mặt, rồi trả lời:
“Đây là một nắm rơm rạ…”
Nghe đến đó, trong đầu tôi như có một tiếng “ù ù”.
Rơm rạ?
Anh đùa ông đây đấy à? Anh bí bí mật mật đưa cho tôi một món đồ như vậy.
Thế mà anh lại nói với tôi, đây chỉ là một bó rơm rạ?
Anh chơi khăm tôi sao?
Chỉ trong chớp mắt, tôi cảm thấy như mình vừa bị chơi khăm, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cảm thấy tôi sắp nổi giận, người đàn ông đeo kính kia đã nói:
“Cậu cứ bình tĩnh trước đã, tôi đã tới đây rồi, ắt có tin tức muốn nói cho cậu.”
“Tin tức? Tin tức gì cơ?”
Trong lòng tôi vẫn chẳng thoải mái nổi, tôi cứ có cảm giác người này cố tình ăn nói mập mờ.
Anh ta nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của tôi, trên khóe miệng lại dấy lên một nụ cười mỉm:
“Chẳng lẽ anh không định mời tôi vào trong sao?”
Tôi trợn trắng mắt, không còn gì để nói.
Anh muốn nói gì thì cứ nói đi, cứ dông dài như thế làm gì.
Nhưng nghe nói đối phương tới nơi này, là có tin tức muốn nói cho tôi, còn đặc biệt tới tìm tôi.
Người này có thể đem tin tức gì đến cho tôi? Có khả năng người này sẽ giới thiệu cho tôi một mối làm ăn nào đó.
Không còn cách nào khác, tôi còn phải mở cửa làm ăn buôn bán.
Tôi cố nén cơn tức giận và nói với anh ta:
“Được rồi! Anh vào trong đi!”
Nói xong, tôi bước vào nhà cùng với người đàn ông đeo kính.
Sau khi vào nhà, người đàn ông đeo kính còn đánh giá căn nhà của tôi một lượt.
Cuối cùng, ánh mắt của người này dừng trên người Hồ Mỹ “tham ngủ kia, nhưng anh ta chỉ nhìn vài lần, còn Hồ Mỹ vẫn càng “ngủ” càng ngon.
Kế tiếp, anh ta ngồi trên ghế sô pha.
Tôi rót cho người nọ một cốc nước, sau đó cũng ngồi bên cạnh anh ta:
“Tiên sinh, anh tới tìm tôi. Rốt cuộc là vì để nói tin gì? Còn nữa, anh đưa cho tôi một bó rơm cuộn giấy báo là có ý gì chứ?”
Người đàn ông đeo kính nhấp một ngụm nước, rồi nhìn tôi mỉm cười:
“Chuyện này sao! Trước khi giải thích, hãy để tôi giới thiệu về bản thân mình trước!”
Tôi im lặng, ý bảo anh ta cứ nói tiếp đi.
Người đàn ông đeo kính vẫn mỉm cười như cũ, rồi nói:
“Thật trùng hợp, tôi cũng mang họ Đinh, tên là Vô Cực.”
Đinh Vô Cực, tên của người này thật đúng là bá đạo.
Dám dùng hai chữ “Vô Cực” làm tên, mệnh anh ta cũng cứng đấy, có thể trấn áp được cái tên này.
Nhưng tôi chỉ thoáng nghĩ đến như vậy thôi, còn lại cũng chẳng để ý nhiều.
Sau khi đối phương giới thiệu xong, anh ta lại nói:
“Có thể cậu không có hứng thú gì với tôi, nhưng tôi lại biết rất nhiều về cậu đấy.”
“Biết về tôi?”
Tôi khẽ nhíu mày.
“Đúng vậy. Hơn nữa, tôi còn biết, hơn một tháng trước, cậu mới chạy thoát khỏi thung lũng Hắc Ám…”
Vừa dứt lời, sắc mặt của tôi đã biến đổi.
Làm sao người này biết được chuyện tôi chạy thoát khỏi thung lũng Hắc Ám?
Phải biết rằng, ngoại trừ những người đã cùng trải qua với tôi, và một số lãnh đạo cấp cao của Đạo Minh thì không ai biết được.
Bởi vì sau khi mấy người Ngô Hưng Long rời đi, chúng tôi cũng đã chủ động nhờ anh ấy che giấu tin tức của tôi và lão Phong.
Để cho thông tin của tôi và lão Phong không bị lan ra khắp Đạo Minh, chủ yếu là vì chúng tôi không muốn mình quá “nổi tiếng”.
Đồng thời chúng tôi cũng không muốn kéo thêm thù hận, như vậy có thể giúp cho tôi có thêm nhiều thời gian chuẩn bị hơn.
Hiện giờ, chuyện Ngô Hưng Long đã cứu được Thiên Cơ Tử, gần như đã lan truyền khắp toàn bộ Đạo môn.
Nhưng không có mấy người biết được sự tồn tại của tôi, của lão Phong, của Hồ tộc…
Nhưng người đàn ông đeo kính tên Đinh Vô Cực xa lạ đang ngồi đối diện tôi đây, lại có thể nhẹ nhàng nói ra, làm cho tôi cảm thấy lo lắng hẳn lên.
“Làm sao mà anh biết được? Anh không phải là người thường…”
“Ha hả, làm sao tôi biết được chuyện này thì không quan trọng, tôi có phải là người thường hay không, cũng chẳng phải chuyện quan trọng. Điều quan trọng là, những điều tôi sắp nói sau đây, có thể liên quan đến mạng sống của cậu.”
Đối phương nói rất chắc chắn, ngữ khí cũng rất bình thản.
Tôi cũng trở nên cảnh giác hơn, nhưng không tiếp lời.
Tôi cũng muốn nghe thử, người này muốn nói điều gì.
Đối phương trầm mặc một chút, sau đó nghiêm túc nói với tôi:
“Đinh Phàm, có khả năng cậu chưa biết được điều này. Sau khi các cậu chạy thoát khỏi thung lũng Hắc Ám, trong thung lũng Hắc Ám đã gửi lệnh truy nã các cậu khắp nơi…”
“Ha hả, tôi còn tưởng là chuyện gì. Truy nã thì truy nã thôi, tôi còn sợ chuyện này sao?”
Đã chiến đấu cùng với đám Mắt Quỷ từ lâu, cho nên đương nhiên tôi rất tỉnh táo.
Nhưng Đinh Vô Cực lại phất phất tay:
“Không, lần này khác rồi. Lần này, các cậu dẫn theo cả Lâu Nguyệt, mà Lâu Nguyệt lại là đệ tử của Nam Thất. Cũng có lời đồn, cô ả chính là con riêng của Nam Thất. Không chỉ có thế, con nuôi của phó giáo chủ Dương Khải Lân của phái Mắt Quỷ – Trương Tử Đào lại rất thích Lâu Nguyệt. Hiện giờ, Trương Tử Đào đã tin chắc rằng cậu chính là người đã bắt Lâu Nguyệt đi, gã cũng đã tố cáo cậu trước mặt cha nuôi của gã. Dương Khải Lân đã nổi trận lôi đình, lão cũng đã phái những tên cao thủ từ trụ sở chính của phái Mắt Quỷ xuống núi. Cho nên, lần này, các cậu không chỉ đơn giản là chọc giận một cứ điểm nho nhỏ nữa đâu. Mà các cậu đã đánh động tới toàn bộ trụ sở chính của tà giáo Mắt Quỷ rồi…”
Đối phương đã kể lại mọi chuyện rất tỉ mỉ, thậm chí đến cả chuyện của Lâu Nguyệt cũng được anh ta nói ra.
Phải biết rằng, sau khi Lâu Nguyệt bị đưa về Đạo Minh…
Chuyện này cũng không được công bố ra ngoài, cho nên, ngoại trừ chúng tôi và nội bộ của đám Mắt Quỷ thì không một ai biết được.
Rốt cuộc Đinh Vô Cực có thân phận thế nào? Vì sao anh ta lại biết được những chuyện này?
“Anh, rốt cuộc anh có thân phận gì? Tin tức này, làm sao anh lại biết được?”
Tôi rất kinh ngạc.
Nhưng Đinh Vô Cực lại không có ý giải thích, lại đẩy đẩy gọng kính lần nữa:
“Cậu đã gây ra nhiều rắc rối như vậy, đây chỉ là một trong số những rắc rối đó thôi. Càng nghiêm trọng hơn là, các cậu còn giết cả Nhật Nguyệt Thánh Tôn của Nhật Nguyệt Giáo.”
Lời này vừa vang lên, lòng tôi càng hoảng sợ.
Vẻ mặt tôi tràn đầy sự kinh ngạc, con ngươi như sắp rơi ra ngoài đến nơi.
Đến cả chuyện này mà anh ta cũng biết được sao?
Chuyện của Nhật Nguyệt Thánh Tôn, cũng chỉ có mấy người chúng tôi biết được mà thôi.
Hơn nữa, chuyện đó còn xảy ra ở nơi núi rừng hoang vu, còn chẳng ai chứng kiến được nữa.
Một người xa lạ như vậy, sao lại biết được chuyện này rõ ràng đến thế?
Thật khó tin, thậm chí không thể giải thích được.
Tôi có cảm giác, dường như tên này đã cài máy theo dõi lên người tất cả chúng tôi?
Nếu không thì tại sao anh ta lại có thể biết được rõ ràng như vậy?
Nhưng tôi vẫn không nói, tôi chỉ muốn lẳng lặng lắng nghe tiếp.
Tuy rằng, tôi không biết rõ được thân phận của đối phương.
Nhưng nhìn tình hình trước mặt này, có vẻ người tên Đinh Vô Cực không hề có ác ý với tôi.
Đồng thời, người này cũng muốn tôi ngồi nghe hết lời của anh ta…
… Bạn đang đọc truyện Thi – Quyển 4 tại nguồn: https://www.truyensex.autos/thi-quyen-4/
Tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng thật ra, tôi vẫn luôn suy đoán về người đàn ông tên Đinh Vô Cực này.
Tuy nhiên, tôi và người này tiếp xúc với nhau quá ít, nên tôi hoàn toàn chẳng biết gì về người này cả.
Đinh Vô Cực không chút do dự, tiếp tục nói:
“Đinh Phàm, cậu có biết… Trong Nhật Nguyệt Giáo, Nhật Nguyệt Thánh Tôn có địa vị thế nào không?”
Đối phương hỏi lại một câu, khuôn mặt tôi lại trầm xuống.
Tôi biết cái con khỉ, tôi chỉ biết là tên khốn kia có địa vị khá cao mà thôi.
Nhưng tu vi của ông ta lại thấp đến mức khó tin, còn thấp hơn cả đám thủ hạ của mình.
Chuyện còn lại, ai mà biết được?
Nói không chừng, tên kia cũng chẳng khác nào Trương Tử Đào, cũng chỉ là một tên mua mắm mua tương chẳng mấy quan trọng mà thôi.
Bởi vậy, tôi lắc đầu:
“Không biết!”
Đinh Vô Cực khóe miệng gợi lên một tia cười khổ:
“Nhật Nguyệt Thánh Tôn là người chuyên chế luyện yêu đan cho Nhật Nguyệt Giáo. Đồng thời ông ta cũng là người kế thừa giáo lý của Nhật Nguyệt Giáo, là một nhân vật quan trọng. Địa vị của tên nọ thậm chí còn có thể sánh ngang với cả Nhật Nguyệt Nhị Tử (Thánh Nữ và Thánh Tử). Nhưng các cậu đã giết ông ta, nên đã kích động tới toàn bộ đám yêu đạo cầm đầu của Nhật Nguyệt Giáo. Hơn nữa, quan trọng nhất là, ngay ngày hôm qua… Bọn chúng đã tìm được người tài xế taxi đã đưa các cậu đến Thạch Lĩnh. Chúng cũng đã bắt đầu đoán ra được thân phận của cậu cùng với Phong Tuyết Hàn rồi. Tin tức của hai người đã rơi vào tay chúng, những người còn lại e là cũng không thoát được…”
Nghe được lời này, tôi không kìm được mà hít ngược một ngụm khí lạnh.
Mẹ kiếp!
Không ngờ Nhật Nguyệt Thánh Tôn này lại là “con cá” lớn đến thế!
Địa vị của tên này hóa ra lại cao như thế.
Tôi vừa kinh ngạc, cũng vừa có một chút nghi hoặc.
Tên kia có địa vị cao như vậy, hơn nữa còn là người chế luyện yêu đan, vì sao đạo hạnh của ông ta lại thấp như vậy?
Phải biết rằng, ông ta là người khống chế Yêu Năng, thế nên năng lực cũng phải tương đương với Yêu Năng mới đúng chứ.
Cho nên, tôi nghi hoặc nói:
“Anh nói ông ta là người chế luyện yêu đan cho Nhật Nguyệt Giáo, vậy tại sao tu vi của ông ta lại thấp như vậy?”
Đinh Vô Cực lại cười cười:
“Đó là bởi vì thời trẻ ông ta từng chế luyện yêu đan thất bại, bị Yêu Năng phản phệ. Tuy nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng gì đến địa vị của ông ta trong tà giáo Nhật Nguyệt cả. Bây giờ nghĩ lại… Có thể đám tay sai của Nhật Nguyệt Giáo đã trên đường tới thị trấn Thanh Thạch rồi! Nếu cậu cứ ở lại nơi này, thì nhiều nhất chỉ hai ngày nữa thôi, đám yêu đạo của Nhật Nguyệt Giáo sẽ tìm tới nơi này. Nhiều nhất là ba ngày, đám cường giả của tà giáo Mắt Quỷ sẽ không màng tất cả mà lao tới đây giết cậu! Cho nên, cậu chỉ còn thời gian là một ngày rưỡi để chạy trốn. Hơn nữa, một khi đã chạy trốn thì tốt nhất đừng quay trở về nữa.”
Tôi nghe rõ mồn một từng câu từng chữ của đối phương, trái tim cũng không khỏi run lên.
Bởi vì, những lời nói của người tên Đinh Vô Cực này đã nói, đều là sự thật.
Hơn nữa, anh ta còn có thể phân tích được rất rõ ràng, thuyết phục.
Cứ như thể anh ta là người trong tà giáo Mắt Quỷ hoặc là người trong tà giáo Nhật Nguyệt vậy.
Điều này càng khiến cho tôi càng thấy tò mò về thân phận của anh ta hơn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thi - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Update Phần 375 |
Ngày cập nhật | 23/06/2025 02:22 (GMT+7) |