– Cuối cùng cũng xong buổi dạy… Mệt thật. Lên cất túi, thay đồ đi tắm rồi còn phải đi chợ nấu cơm nữa…
Hiểu ngay là cô sắp vào phòng tắm, tôi lập tức ba chân bốn cẳng chạy vụt vào trước, mang theo cái thân hình tí hon đã bị thu nhỏ từ trước.
Chỉ vài phút sau, tôi nghe tiếng cửa mở – cô bước vào nhà tắm. Vừa cởi bộ quần áo còn đẫm mồ hôi sau một ngày dài đứng lớp, cô vừa ngân nga một giai điệu gì đó nghe thật vui tai. Nhìn dáng vẻ thư giãn ấy, ai mà ngờ cô vừa trải qua một ngày vất vả.
Tôi đánh liều, len lén chạy lại gần bộ đồ cô chuẩn bị mặc sau khi tắm. Ánh mắt tôi dừng lại ở chiếc quần lót màu hồng nhạt, viền ren mảnh và thêu một bông hoa nhỏ xíu bên góc.
Không nghĩ ngợi thêm, tôi chui tọt vào bên trong, tim đập thình thịch vì hồi hộp. Từ bên trong, mùi thơm nhè nhẹ của xà phòng vẫn còn vương lại, pha chút hơi ấm từ lớp vải mỏng manh…
“15 Phút sau”
Cô tắm xong, lau khô người rồi mặc lại quần áo một cách vô tư. Trên người cô bây giờ là một bộ đồ đơn giản, gọn nhẹ. Cô xách túi, chuẩn bị ra ngoài đi chợ… hoàn toàn không hay biết rằng có một sinh vật bé xíu đang ẩn nấp ngay trong chiếc quần lót mình đang mặc.
Tôi nằm gọn bên trong lớp vải, hơi ấm từ chiếc quần lót vẫn còn phảng phất, xen lẫn mùi xà phòng dịu nhẹ khiến tôi vừa hồi hộp, vừa choáng ngợp.
Ngay phía trước mắt tôi… là nơi ấy – âm đạo của cô.
Một bức tường tự nhiên đầy rậm rạp – những sợi lông mềm, đen nhánh, mọc rối rắm như một khu rừng bí mật. Tôi nuốt nước bọt. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi đối diện thật sự, tim tôi vẫn đập thình thịch không kiểm soát nổi.
Tôi khẽ nhích người, cố gắng len qua những sợi lông ấy – như đang lần đường đi xuyên qua một mê cung ẩm nóng và ngột ngạt. Chúng quấn lấy người tôi, khiến mỗi bước tiến đều trở nên khó khăn và kích thích một cách kỳ lạ.
Cuối cùng, sau một hồi gồng mình vượt qua, tôi cũng chạm đến nơi cần đến – lớp da mềm mại bên trong, nơi ấm nóng ấy… Tôi đã xâm nhập thành công.
Và cô thì vẫn hoàn toàn không hay biết, vẫn nhẹ nhàng bước đi, mỗi bước chân khiến cơ thể cô chuyển động nhè nhẹ – và tôi, giờ đây chỉ biết cố gắng bám trụ trong bóng tối mềm mại ấy, tim vẫn chưa thôi run rẩy.
Tôi chui sâu vô trong và ngay lập tức cảm giác được sự thay đổi rõ rệt. Bên trong… nóng. Một kiểu ấm nóng đầy hơi ẩm và đàn hồi – giống như đang bị bao phủ bởi một lớp không khí đặc quánh, ẩm ướt và sống động. Mỗi cử động của cô đều khiến không gian xung quanh tôi co giãn nhè nhẹ, như thể nơi này đang thở – thở cùng nhịp với cô.
Tôi rút từ túi quần ra thiết bị thu nhỏ mà mình mang theo. Không biết là liều lĩnh hay tò mò, tôi vặn núm điều chỉnh… chỉ một chút thôi – đủ để mình to ra một tí, dễ xoay sở hơn, nhưng vẫn nhỏ đủ để không khiến cô phát hiện.
Ngay khi tôi lớn thêm một chút, mọi thứ xung quanh càng trở nên rõ rệt hơn. Lớp da mềm mại ấy giờ bao quanh tôi như một cái kén sống, và từng cử động nhẹ của cô khiến tôi như đang cưỡi trên một con sóng.
Bên ngoài, tôi nghe tiếng ồn ào quen thuộc của chợ. Cô đang đứng mua thịt, giọng nói cất lên nhè nhẹ, như không hề hay biết có một sinh vật bé nhỏ đang quậy phá trong chính cơ thể mình.
– Cô ơi, thịt ba chỉ hôm nay bao nhiêu một ký vậy?
– 130 Ngàn hả? Rồi rồi, lấy cho em nửa ký nha. À, rau muống hôm nay còn không?
Tôi rút điện thoại ra – may mắn là vẫn bắt được sóng. Tôi nhấn nút gọi đến máy cô. Tiếng chuông vang lên trong túi áo ngoài, nhưng điều đó không quan trọng.
– Alo, em hả, gọi cho cô giờ này có gì không?
– Dạ không, em hỏi cô xem cô có quên chai nước ở trên trường không, tại em nãy trước khi về thấy nó còn ở trên bàn á. – Tôi lấy đại lý do chống chế.
Nhân lúc này, tôi lập tức hành động. Tôi đấm nhẹ một cú vào thành âm đạo – nơi mà giờ đây trông như một bức tường thịt mềm mại, đàn hồi. Thấy cô không có phản ứng gì, tôi liền bồi thêm vài cú nữa. Tôi huých chân, tay đấm nhẹ, rồi vỗ một cái thật dứt khoát lên “trần” nhà. Động tác tuy nhỏ, nhưng từ bên trong, tôi biết nó sẽ tạo ra thứ cảm giác tê rần rất khó lý giải.
Ngay lập tức, tôi nghe thấy tiếng cô khẽ “ưm…” rồi ho nhẹ một cái. Giọng cô hơi khựng lại khi đang nói chuyện với tôi. Tôi giả vờ lo lắng hỏi han cô:
– Cô có chuyện gì thế, hình như em vừa nghe thấy tiếng gì đó, cô không được khỏe à?
– Ơ… cô xin lỗi, chỉ là tự nhiên cô cảm thấy người hơi lạ thôi…
Tôi cười thầm, liền tung thêm một cú đấm nữa. Một giây sau, tôi cảm nhận được một chuyển động nhẹ – cơ bắp bên trong cô khẽ co lại như phản xạ kèm theo tiếng rên khẽ của cô.
– Cô có thật không sao không vậy, cô làm em thấy lo quá.
– C… cô… cô không sao, chỉ là cô bị chuột rút thôi ý mà, không sao đâu em.
Tôi cố gắng ngẩng đầu lên giữa không gian mềm mại và ngột ngạt này. Qua lớp da mỏng, tôi thấy một điểm nhô nhẹ, ẩn sâu phía trên, như một đốm sáng lặng lẽ giữa đêm tối – đó hẳn là điểm G mà bao người vẫn nhắc đến.
Không kìm được, tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào. Bề mặt ở đó mịn, ấm và có độ đàn hồi khác hẳn, như một vùng nhạy cảm đang ngủ yên chờ được đánh thức.
Tôi day nhẹ đầu ngón tay.
Phản ứng gần như lập tức.
Cơ thể cô khẽ giật lên một cái, khiến toàn bộ xung quanh tôi co lại – như có một cơn sóng bất ngờ vừa dội vào. Bên ngoài, tôi nghe rõ tiếng cô “á…” lên một tiếng rất nhỏ, sau đó là tiếng rơi đồ lạch cạch.
Cô cúi xuống nhặt túi, tay run run. Tôi vẫn đang ở bên trong, tim đập dồn dập như trống trận, cảm giác như mình vừa chạm trúng công tắc bí mật nào đó của cơ thể cô. Điện thoại cô vẫn còn kết nối, tôi nghe thấy tiếng thở gấp gáp qua mic. Nhưng rồi, cô vội vàng cúp máy, gấp gáp rút ví ra thanh toán.
– Cho em gửi tiền… à, 130 ngàn đúng không ạ? Cảm ơn chị nhiều nha, em… em về trước…
Giọng cô hơi lạc, rõ ràng đang cố giữ bình tĩnh. Sau đó, tôi cảm nhận được cơ thể cô di chuyển nhanh – những bước đi gấp gáp, thiếu tự nhiên, như thể đang chạy trốn khỏi thứ gì đó vô hình.
Và bên trong lớp vải mỏng, tôi vẫn đang bám chặt vào thành thịt ấm áp, bị xô đẩy theo từng nhịp chân của cô.
Bên ngoài, cô vừa đi vừa thì thầm một mình, đầy khó hiểu:
– Trời ơi… hôm nay mình bị sao thế này?
Về đến nhà, cô đóng cửa lại cái rầm, bước thẳng vào bếp, thở ra một hơi dài. Đặt túi thức ăn xuống bàn, cô rót một cốc nước lạnh uống ừng ực như muốn dập tắt cơn bối rối vừa rồi. Ở trong bếp, cô vẫn cứ nhíu mày lẩm bẩm:
– Lạ thật… hôm nay mình bị gì vậy trời…
– Hay là… hôm nay là ngày rụng trứng nhỉ?
Không nghĩ ngợi thêm, cô xắn tay áo, bắt đầu dọn đồ ra để chuẩn bị nấu cơm. Còn tôi, vẫn đang ở bên trong chứng kiến từng chuyển động co bóp nhẹ mỗi lần cô cúi người, nhấc túi hay xoay lưng. Mỗi bước chân, mỗi cử động của cô đều khiến thế giới quanh tôi rung chuyển như một trận địa sống.
Tôi chán, thấy điểm G đang ở ngay trên đầu mình liền vươn tay chạm nhẹ vào. Ngay lập tức, tôi cảm nhận được một phản ứng co giật mơ hồ – như thể cơ thể cô vừa bị chạm vào một công tắc điện. Tôi không dừng lại. Tôi ấn nhẹ, vuốt tròn đầu ngón tay lên bề mặt ấy, nhịp nhàng, từng chút một – mỗi lần chạm, không gian bên trong lại co lại như nuốt lấy tôi.
Bên ngoài, tôi nghe thấy tiếng thớt rơi cạch xuống bệ bếp.
– Ưm… cái gì vậy trời…
Giọng cô nghèn nghẹn, như thể đang chịu đựng một cảm giác không tên. Tôi tiếp tục kích thích, lần này mạnh dạn hơn – ấn sâu ngón tay và miết đều lên vùng nhạy cảm ấy. Cô loạng choạng lùi lại vài bước, rồi bất ngờ quỳ sụp xuống sàn bếp. Hai tay chống đất, cơ thể run rẩy, thở gấp như vừa chạy bộ cả cây số. Khuôn mặt cô đỏ bừng, ánh mắt hoang mang và ngơ ngác.
– Mình… mình bị sao thế này… cảm… cảm giác lạ quá…
Tôi vẫn ở bên trong, cảm nhận những cơn co thắt mạnh mẽ bắt đầu siết chặt lấy mình. Không gian xung quanh nóng rực lên, như đang bùng cháy từng đợt. Một dòng chất lỏng ấm nóng bất ngờ trào ra, xảy xuống tôi như một đợt sóng thần.
Cô nghiến răng, rồi ngửa cổ lên, môi bật ra một tiếng rên khe khẽ mà cô không thể kìm lại được.
– Sướng… Sướng quá…
Cơ thể cô run bần bật… rồi đổ gục trên nền gạch mát lạnh. Lồng ngực phập phồng như vừa trải qua một cơn địa chấn không lý giải nổi. Vậy là cô đã lên đỉnh, tôi cười thầm.
Sau cơn địa chấn ấy, tôi nằm yên, không còn sức để làm gì nữa. Cơ thể nhỏ bé của tôi đã bị vắt kiệt bởi chính thứ cảm giác cuồng nhiệt mà mình vừa tạo ra. Không khí bên trong giờ âm ấm, đầy hơi ẩm, êm dịu đến lạ thường. Mọi thứ xung quanh như đang ru tôi vào giấc ngủ, êm ái và… khó tin. Tôi co người lại, tựa đầu vào lớp thành thịt mềm mại, nhắm mắt lại.
– Thôi, vậy là đủ rồi. Ngủ một chút…
Không biết cô có cảm nhận được sự hiện diện của tôi không. Nhưng sau vài phút im lặng, cô đứng dậy, chỉnh lại váy rồi tiếp tục công việc như chưa có chuyện gì xảy ra. Tiếng bát đũa va chạm, tiếng nước chảy, mùi thức ăn lan tỏa – tất cả trở lại bình thường.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Tôi cuộn tròn lại trong không gian ấm nóng ấy, dường như đã thiếp đi từ lúc nào.
Khi mở mắt ra, tôi vẫn còn lơ mơ như giữa mơ và thực – thì tiếng mở cửa ngoài phòng khách vang lên rõ mồn một.
– Anh đi làm về rồi à? – Giọng cô dịu hẳn, như nhẹ hơn lúc nói chuyện với học sinh.
– Ừm… Hôm nay hơi muộn tí. Mệt muốn rụng rời luôn. Em nấu cơm rồi à? – Một giọng nam trầm, khàn nhẹ vì mệt, nhưng lại thân quen đến lạ.
Tôi giật mình. Là giọng đàn ông. Không phải ai khác…
Một thoáng sững lại… rồi tim tôi khẽ nhói – đó là chồng mới cưới của cô.
Tôi không thấy rõ, nhưng từng âm thanh, từng tiếng bước chân, tiếng vải quệt nhẹ vào nhau đều như đang vang lên sát bên ngoài.
– Anh ăn rồi nghỉ tí nhé. Mặt mũi mệt ghê kìa… – Cô nói nhỏ, rồi có tiếng “chụt” nhẹ vang lên.
Một nụ hôn. Ngay sau đó là tiếng vải sột soạt, rồi tiếng thở dài đầy mãn nguyện của người đàn ông ấy.
– Em thơm quá… Anh nhớ em cả ngày đấy.
Sau bữa tối, họ dọn dẹp xong và về phòng của hai người. Một bộ phim đang chiếu lặng lẽ trên TV, nhưng hai người hình như không chú ý lắm. Giọng cô vang lên nhỏ nhẹ, có phần ấm áp hơn:
– Hôm nay em thấy người kỳ kỳ sao ấy. Tự nhiên cả người cứ rần rần…
– Em mệt hả?
– Em không biết nữa… Nhưng mà em có cảm giác như hôm này là ngày rụng trứng của em.
– Thật không? Hay hôm nay nhớ anh quá?
– Hứm… dẻo miệng ghê…
Cô nói thế, nhưng tôi nghe thấy rõ tiếng cười khẽ đầy trìu mến. Không khí trong phòng dường như ấm hơn, như thể giữa họ đang có một sợi dây vô hình quấn chặt.
Một tiếng dịch chuyển rất nhẹ – như thể ai đó vừa áp sát hơn. Rồi… môi họ chạm nhau. Tôi không nhìn thấy, nhưng tiếng “chụt” dịu dàng ấy vang lên sát bên, ướt át và đầy nhung nhớ.
Cô thở ra một tiếng nhẹ, run nhẹ. Còn chồng cô thì khẽ cười, giọng khàn đi vì mệt mỏi xen chút đói khát:
– Một tuần rồi… anh thèm muốn em gần như phát điên.
Tiếng hôn tiếp tục, chậm rãi hơn nhưng không kém phần mãnh liệt. Mỗi lần môi họ quấn lấy nhau, cơ thể cô lại khẽ giật – và tôi, nằm gọn trong cơ thể ấy, bị cuốn theo từng rung động như sóng ngầm.
– Em… em cũng vậy… – Giọng cô nhỏ hơn, gần như lạc đi.
Tôi cảm thấy điều đó rõ hơn cả cô. Bên trong âm đạo cô đang dần nóng lên, co nhẹ từng nhịp theo hơi thở. Một khoảng lặng thoáng qua, chỉ còn lại tiếng tim đập – cả từ cô, và từ tôi, ép sát trong nơi chật chội này.
– Anh… bố mẹ em nói… bà mong chúng mình sớm có con.
– Và… và cả em cũng muốn nữa. – Cô nói với giọng lí nhí.
– Ừ. Anh cũng muốn. Làm ngay bây giờ nhé?
Không một chút do dự. Giọng anh ta dịu dàng, chắc nịch – như thể điều đó đã nằm sẵn trong lòng từ lâu.
Cô khẽ cười, nhưng hơi thở trở nên gấp gáp. Cơ thể cô bắt đầu chuyển động – từng nhịp nhẹ, từng tiếng vải sột soạt như khi ai đó vén áo, kéo váy…
(Hiện tại, câu chuyện sẽ chuyển sang góc nhìn của chồng cô giáo.)
Ngay khi vợ tôi không còn thứ gì che trên người, tôi liền nhào vào trao cho vợ tôi một nụ hôn thật sâu và mãnh liệt.
Cô hơi bất ngờ, nhưng rồi nhanh chóng đáp lại. Đôi tay vòng ra sau gáy tôi, siết nhẹ, kéo tôi lại gần hơn nữa. Môi cô mềm, ấm và run rẩy như đang thầm thì điều gì đó không thành lời.
Tôi rời môi cô, hôn dọc xuống cổ, rồi xuống nữa… Cô khẽ nghiêng đầu, hơi thở đứt đoạn. Làn da dưới môi tôi nóng dần lên, ẩm ướt nhẹ bởi mồ hôi và sự run rẩy.
Khi môi tôi lướt ngang bầu ngực, cô siết chặt vai tôi, ngửa đầu thở mạnh.
– Ưm… anh… mút chúng đi… chả phải anh thích chúng lắm sao.
Tôi không nói gì, hai tay liền sờ nắn bộ ngực mà tôi hằng ao ước. Tôi ngậm đầu ti, một tay xoa nắn một bên ngực, tay còn lại cũng chẳng nghỉ ngơi, cố gắng leo lỏi vào trong âm đạo.
– Ahhh… sướng… sướng… sướng quá anh ơi.
Ngón tay tôi đang cố gắng lục lọi điểm kích thích nhất bên trong âm đạo, mỗi lần đi qua điểm G là lần đó âm đạo siết chặt lại.
Cô rên khẽ, như thể tiếng rên bị bóp nghẹn lại nơi cổ họng. Tôi biết mình đã chạm đúng chỗ. Tôi rút ra, rồi đẩy vào sâu hơn – nhanh hơn – đều đặn, vừa đủ để khiến cô mất kiểm soát.
– Ra đi em… ra đi… ra đi… ra vì anh đi nào. – Tôi thì thầm sát tai, tay vẫn không ngừng chuyển động…
Cô không trả lời. Nhưng cơ thể đã phản ứng thay lời – một cú giật người, cả lưng cô cong lên, hai chân siết cứng lấy tay tôi.
Và rồi…
Một dòng nước bắn ra như vỡ đê, ấm nóng, thấm ướt cả một mảng ga giường. Cô bật khóc khẽ, vừa run rẩy, vừa thở dốc – như vừa buông mình trọn vẹn giữa khoảnh khắc yếu đuối và hạnh phúc.
Cô vòng tay qua hông tôi, kéo tôi lại gần – ánh mắt ấy vừa dịu dàng, vừa có chút gì đó tinh nghịch.
– Được rồi… giờ đến lượt em “chăm sóc” anh.
Tôi chưa kịp nói gì, thì bàn tay mềm mại của cô đã lướt xuống dưới. Những ngón tay lạnh hơn cơ thể tôi một chút, nhưng khi chạm vào lại khiến tôi rùng mình.
Cô từ từ tụt quần lót của tôi, hiện ra một con “quái vật” thật sự. Cặc tôi vừa to lại vừa dài, đen nhẻm, đầu khấc phình to ra, xung quanh cặc ẩn hiện những đường gân trông thật men lỳ.
Cô nắm lấy cặc tôi, khẽ siết, rồi bắt đầu di chuyển – chậm rãi, đều đặn. Cảm giác thật khó tả. Vừa lạnh, vừa mềm, lại như có một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi mỗi khi tay cô lướt đến đầu. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tiếng thở bắt đầu gấp gáp.
– Em… làm vậy… anh không chịu được lâu đâu…
Cô không nói gì, chỉ mỉm cười – rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn lên cặc tôi, ngậm lấy đồng thời tăng nhịp tay nhanh hơn, mạnh hơn một chút.
Tôi khẽ rên, toàn thân căng lên, bàn tay bấu vào ra giường. Cô ngậm cặc tôi hơn – nhịp đều, không ngừng.
Chỉ vài giây sau, tôi bật ra một tiếng nấc khẽ:
– Anh… sắp…
Và rồi tôi lên đỉnh – một dòng tinh nóng hổi phun ra, tràn vào miệng cô. Cô vẫn chưa dừng lại – vẫn nhẹ nhàng vuốt xuống theo từng đợt co thắt như muốn vắt hết tinh của tôi ra.
Tôi thở dốc, đôi mắt đang nhìn cô, trong miệng còn đang ngậm đống tinh mà tôi vừa xả ra. Cô nhìn tôi cười và nuốt đống tinh đó một cách ngon lành.
Nghỉ ngơi lấy sức một lát, tôi xoay người, đè cô xuống giường một lần nữa. Cúi sát bên tai, tôi thì thầm, cố ý để hơi thở mình phả vào vành tai mềm ấm ấy:
– Anh hồi sức rồi. Được vợ chăm thế này, phải trả công cho xứng đáng chứ… Hôm nay, anh sẽ địt em… đến mức ngất đi mới được.
Tôi hôn nhẹ lên cổ cô, rồi thấp dần xuống ngực, bụng dưới. Cô khẽ rùng mình, tay bấu nhẹ ga giường, ánh mắt mơ màng như đang trôi trong men tình.
Tôi áp sát hơn, đưa “chìa khóa” của mình tựa sát vào cửa mình – ẩm mềm, nóng rẫy, và co thắt nhẹ như đang khẽ gọi tên tôi.
Cô rùng mình, hai tay bấu nhẹ vai tôi, thân dưới hơi nâng lên… như đang đón lấy.
Nhưng tôi không vội.
Tôi chỉ giữ nguyên như vậy – để đầu mũi “chìa khóa” khẽ chạm vào nơi vừa khít kia, đủ để cô cảm nhận rõ sự hiện diện… rồi bất ngờ lùi lại một chút.
– Ưm… anh… đút vào đi…
– Đút vào gì cơ? – Tôi ghé sát tai cô, thì thầm.
– Em muốn à?
Cô đỏ mặt, quay đi, nhưng thân dưới lại vô thức đẩy lên như đang van nài.
Tôi vẫn không nhúc nhích, chỉ nhấn nhẹ hông xuống rồi dừng lại, khiến cô thở dốc:
– Anh… đừng trêu…
– Năn nỉ anh đi…
– Ưm… làm ơn… cho em…
– Cho em cái gì cơ?
– Làm ơn… cho em… con cặc to bự của anh… đút vào lồn em đi…
Chỉ chờ có vậy, tôi mỉm cười thắng trận, rồi ghì sát cô xuống, một cú đẩy vừa đủ sâu khiến cả người cô giật lên theo phản xạ.
– Vậy thì… anh cho em.
Tiếng rên bật ra không kịp kìm nén. Hai tay cô siết chặt lấy tôi như thể sợ tôi biến mất bất cứ lúc nào.
– Ahhh… To quá… Cặc anh to quá… Em thấy sướng quá.
Tôi không nói gì cả, lúc này cơn sướng của âm đạo đang cố gắng siết chặt lấy cặc làm tôi mụ mị cả đầu óc. Tôi ôm chặt lấy cô ấy như đang ôm lấy gấu bông, cả thân trên đang dập xuống liên tục để thỏa mãn dục vọng bên trong người.
– Anh ra nha vợ yêu… anh bắn vào trong lồn em nha.
– Vâng… Bắn vào bên trong em đi… Em muốn.
Tôi đâm lút cán cô ấy rồi rên lớn, bắn thẳng tinh trùng vào nơi sâu thẳm đó, các cơ lồn đang cố gắng vắt kiệt cặc tôi, người thì bị tôi đè lên co giật theo từng đợt, chắc hẳn phải sướng lắm. Xong xuôi tôi vào trong nhà tắm lấy cái khăn tiến đến chỗ em lau đi chỗ bị ướt tiện thể kê thêm cái gối dưới mông cô.
Tôi nằm xuống bên cạnh, kéo cô vào lòng. Hơi thở vẫn còn hơi gấp, nhưng nhịp tim đã dần ổn lại. Cô rúc đầu vào ngực tôi, im lặng một lúc lâu.
Tôi vuốt nhẹ mái tóc ướt mồ hôi, đặt một nụ hôn lên trán cô. Cơ thể cô nhỏ bé, mềm mại trong vòng tay tôi, như thể sinh ra chỉ để vừa vặn với lồng ngực này.
– Em ổn chứ? – Tôi hỏi nhỏ.
Cô gật đầu, rồi lại khẽ lắc.
– Mệt một chút… nhưng vui. Ừm… rất vui…
Tôi mỉm cười, siết cô chặt hơn.
Một lúc sau, cô chợt ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt có gì đó rất khác, dịu dàng, nhưng sâu hơn cả thường ngày.
– Anh này…
– Hửm?
– Nếu… lần này có em bé thật thì sao?
Tôi nhìn vào mắt cô, ngạc nhiên một chút. Cô không nói đùa. Gương mặt ấy đầy hy vọng – xen chút lo lắng, nhưng chủ yếu là mong chờ.
Tôi đưa tay đặt lên bụng cô – nơi chúng tôi vừa cùng nhau gieo hạt.
– Thì… tuyệt vời quá còn gì.
– Anh có sợ không?
– Có chứ.
Tôi bật cười, rồi hôn nhẹ lên trán cô.
– Nhưng nếu được làm bố… với vợ của anh… thì anh sẵn sàng.
Cô rúc vào tôi thêm lần nữa, lặng im thật lâu. Rồi khe khẽ, như gió thoảng qua ngực tôi nở nụ cười:
– Em cũng vậy… Em mong… lần này sẽ là thật.
Sau đó cả hai vợ chồng chúng tôi ôm nhau ngủ đến ngày hôm sau.
(Bây giờ sẽ trở lại với góc nhìn của cậu học sinh cấp 3.)
Lúc này, tôi đang cuộn mình trong một khoảng không ẩm ướt, nóng hầm hập – thành thịt xung quanh co bóp nhẹ từng đợt, như đang ôm lấy tôi, giữ chặt không cho tôi thoát.
Mỗi nhịp thở đều nặng nề, chỉ có mùi tanh ngọt đặc trưng của dịch phủ kín mũi miệng tôi. Tôi đã quen dần với không khí đặc quánh này, ít nhất cũng không còn vùng vẫy trong tuyệt vọng như ban đầu nữa.
Rồi đột ngột…
Mọi thứ căng ra. Thành thịt quanh tôi giãn rộng đến mức gần như nứt toác, một luồng áp lực khổng lồ đẩy thẳng vào tôi.
Tôi không kịp phản ứng.
Một vật cứng, nóng, trơn tru và lớn khủng khiếp lùa thẳng qua, ép sát tôi vào cổ tử cung.
Tôi không còn đường lui. Mỗi khi người đàn ông bên ngoài đẩy sâu hơn, cái đầu cứng nóng đó lại ép sát hơn, dập thẳng tôi vào cổ tử cung, khiến toàn thân tôi tê dại.
Tôi không biết phải rên rỉ hay khóc, vì miệng đầy dịch, phổi ngợp không khí ấm đặc.
Từng cú thúc lại càng mạnh hơn. Cổ tử cung co giật, đầu dương vật nóng hổi cọ xát thẳng vào ngực, bụng tôi.
Như thể… tôi sắp bị ép xuyên qua lớp cửa ấy mà lọt thẳng vào tử cung, nơi bên trong còn sâu, còn tối hơn nữa.
Một khoảnh khắc, tôi thậm chí cảm thấy cánh cửa ấy hé ra, lún vào, rồi khép lại ngay khi khối thịt kia rút bớt.
Cả người tôi run lên bần bật, tê tái, không còn phân biệt được mình đang tồn tại hay bị nghiền tan.
Đột nhiên…
Người đàn ông bên ngoài rên lớn, toàn thân cô giáo siết chặt dữ dội.
Những cơ thịt nóng mềm bên trong bóp chặt lại, đẩy đầu khối thịt cứng ép sát vào tôi, khiến lưng tôi bị ép thẳng vào cánh cửa mỏng manh phía sau – cổ tử cung đang khẽ co giật, như muốn nuốt chặt lấy cả hai chúng tôi.
Một cú dập thật sâu, sâu đến mức như muốn nghiền tôi xuyên qua lớp cửa mỏng manh ấy.
Và rồi, từ chính đầu khối thịt đang áp sát ngực tôi, một dòng tinh dịch nóng hổi, đặc quánh, màu trắng sữa bắt đầu tuôn ra.
Nó phun thẳng vào người tôi, vào miệng tôi, vào cả lồng ngực vốn đã đau nhói.
Tôi ho sặc, cố đẩy ra, nhưng từng đợt lại càng tràn mạnh hơn, lấp đầy cổ họng, chui sâu vào bên trong tôi như thể muốn làm tôi chết đuối.
Vừa nóng vừa nặng, vừa tanh ngọt đến buồn nôn.
Tôi thấy mình tê rần đi, từng thớ thịt nhỏ bé bị dịch đặc kéo xuống, nặng dần, rồi nhấn chìm trong một cơn đê mê nhức nhối pha lẫn đau đớn đến mờ mắt.
Hơi thở tôi nghẹn lại. Mắt tối sầm dần dần mất đi ý thức.
Sau tất cả chỉ còn lại một màu đen sâu hun hút, cùng cảm giác nóng rực len lỏi qua từng tế bào, mang tôi trôi dạt về một nơi hoàn toàn khác.
Tôi không biết mình đã trôi lơ lửng bao lâu trong nơi tối tăm, ẩm nóng ấy.
Mọi thứ lúc đầu chỉ là một khoảng mịt mù – không có thân thể để động đậy, không có hơi thở để hít vào, chỉ có dòng dịch ấm trôi qua lờ lững quanh tôi.
Thế rồi… Một điều kỳ lạ xảy ra.
Tôi cảm giác được mí mắt mình – rất mỏng, như tấm màng mờ – khẽ lay động. Chậm chạp, run rẩy, rồi mở ra.
Không có ánh sáng.
Chỉ có một màu đỏ sẫm đục, lấp lánh những tia sáng yếu ớt như khi bạn nhắm mắt dưới ánh mặt trời.
Nhưng đó đã là cả một thế giới mới.
Tôi ngơ ngác nhìn quanh, không thể cử động đầu, chỉ có thể cảm nhận những đợt co nhẹ của nơi đang ôm lấy tôi.
Rồi bất ngờ, một âm thanh vang lên, dội thẳng vào tai – không phải như nghe qua không khí, mà như được dẫn truyền qua chính thành thịt mềm bao bọc tôi:
– Anh xem, bụng em… mới mấy tuần mà hình như đã hơi nhô lên rồi.
Là giọng cô ấy. Nhẹ nhàng, ngọt, như đang cười.
Tim tôi thắt lại – tim mới, nằm đâu đó dưới làn da non nớt này, đập lạc nhịp.
Một giọng khác vang lên, trầm hơn, khẽ cười:
– Anh mong lắm… muốn gặp con lắm rồi.
– Con ư?
Tôi không thể thốt nên lời. Không có miệng, không có thanh quản. Chỉ có ý nghĩ bật lên, vang dội trong tâm trí trống rỗng.
Nhưng lúc ấy, có gì đó âm ấm bao quanh tôi – là chính thành tử cung, như đang siết lại vỗ về.
Mắt tôi vô thức nhắm lại, để mặc những nhịp tim xa xăm, và tiếng cười khe khẽ, hòa vào mạch máu nhỏ bé, dần dần mất ý thức lần nữa.
Thời gian trong ở đây không đong đếm bằng ngày hay đêm.
Tôi chỉ biết từng nhịp tim quanh mình dần mạnh mẽ hơn, dòng máu đỏ sẫm đậm đà hơn, và cơ thể bé nhỏ của tôi cũng lớn dần lên từng chút một.
Lúc đầu, tôi không có tay chân – chỉ là một khối ấm mềm, cuộn lại trong dịch nước ối.
Nhưng rồi, một ngày nào đó, tôi mơ hồ cảm nhận được mình có thể co duỗi, như thể một bản năng nguyên thuỷ được đánh thức.
Ngón tay bé xíu quờ quạng trong bóng nước. Bàn chân khẽ đạp, vô thức.
Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi nghe một âm thanh quen thuộc, trầm thấp, vọng đến rất gần:
– Ô… Em thấy không? Hình như con vừa mới đạp này.
Tôi khựng lại, toàn thân căng lên, rồi lại giật mình co quắp.
Một bàn tay lớn, hơi thô ráp, áp sát bên ngoài thành bụng. Tôi không thấy được, chỉ cảm nhận qua áp lực ấm nóng khác lạ.
– Con ơi… con nghe bố nói không? Ngoan nhé, đừng có làm mẹ đau nhé con.
Tôi không biết nói gì, ý thức lại mất dần thêm một lần nữa.
Tôi lơ lửng trong bóng tối ấm nóng, bị bóp chặt từng cơn.
Ý thức tôi như một làn khói, có lúc đặc quánh, có lúc lại tan ra, trôi theo dòng máu đỏ sẫm quanh mình.
Tôi không rõ mình là ai.
Chỉ biết… nơi này rất chật, rất ngợp, rất tối.
Rồi đột ngột, một lực ép khủng khiếp từ mọi phía đẩy tôi trôi xuống. Tôi không kịp suy nghĩ – cũng chẳng thể suy nghĩ, chỉ có thể cuộn tròn lại, để cơn co thắt xung quanh lôi tôi đi.
Tôi nghe… tiếng gì đó. Xa xăm. Rất xa.
Là ai? Giọng nói đó… là gì vậy?
Nhưng đầu óc tôi chỉ là một mảng sương mù, không ghép nổi những hình ảnh rõ ràng.
Lại một cú ép mạnh hơn nữa. Tôi bị hút qua một khe hẹp, đầu va vào thành thịt mềm, rồi…
Ánh sáng.
Một luồng sáng đỏ cam, chói lòa, làm mắt tôi đau nhói. Tôi há miệng ra theo phản xạ, thứ khí lạnh lẽo ùa vào phổi, làm tôi ho sặc rồi bản năng thúc tôi cất tiếng khóc thật to.
Tôi không biết ai đang bế mình, ở đâu đó tôi nghe được giọng nói nghẹn lại:
– Con mình… là con trai.
Cùng lúc đó, một giọng nói yếu ớt nhưng tràn ngập yêu thương:
– Đưa… em ôm con… đi.
Tôi được đặt lên một lồng ngực mềm mại, lắng nghe tiếng tim đập dữ dội – âm thanh thân thuộc và gần gũi đến mức nước mắt tôi tự bất giác tuôn ra.
Chắc có lẽ tôi nên giới thiệu lại, mẹ tôi là Đặng Thu Phương hiện đang là giáo viên ngữ văn trường cấp ba. Bố tôi Nguyễn Duy Tuấn đang là giám đốc của một công ty game lớn. Còn tôi vừa mới sinh ra đời tên là Nguyễn Duy Phương, Và giờ, tôi là con trai của hai người họ.
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tái sinh trở thành con của cô ấy |
Tác giả | TriChua18 |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện sex nhẹ nhàng, Vợ chồng |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/08/2025 01:16 (GMT+7) |