Hiện tại, tôi sống một mình trong một căn phòng trọ nhỏ cuối hẻm, tiền sinh hoạt được bố chuyển đều đặn hàng tháng, nhưng dần dần ông chẳng còn hỏi han gì hay quan tâm gì đến tôi cả. Mẹ thì đã đi định cư nước ngoài với chồng mới. Mọi thứ dường như đều được sắp xếp ổn thỏa… chỉ là không còn ai thật sự ở bên cạnh tôi cả.
May mắn thay, chủ trọ là một người phụ nữ rất tốt bụng. Cô tên Linh, khoảng ngoài ba mươi tuổi, làm chủ một quán ăn nhỏ ngay đầu hẻm. Chính cô là người đầu tiên hỏi han tôi: “Đã ăn gì chưa?”, Luôn quan tâm đến sức khỏe của tôi và bảo tôi nhớ chú ý học hành. Cô còn cho tôi làm thêm ở quán để đỡ buồn và kiếm thêm chút tiền sinh hoạt, thỉnh thoảng còn mời tôi ăn cùng bữa với hai mẹ con cô – một bé gái nhỏ tầm bốn đến năm tuổi tên là Phương Anh, lúc nào cũng chạy lon ton gọi tôi là “anh trai”.
Ở trường, tôi luôn cố gắng trở thành học sinh ngoan giỏi trong lớp. Tôi không muốn gây rắc rối hay làm phiền ai, chỉ lặng lẽ hoàn thành bài vở và giữ thái độ nghiêm túc với mọi môn học. Thầy cô có vẻ cũng để ý đến tôi như một học sinh chăm chỉ, ít nói nhưng luôn nhiệt tình khi được hỏi.
Bạn bè trong lớp thì khá ít, tôi không phải người dễ hòa nhập, thường chỉ đứng ngoài nhìn mọi người chơi đùa. Có lẽ vì thế mà tôi luôn giữ khoảng cách, vừa để tránh rắc rối, vừa để bảo vệ chính mình.
Trong số các thầy cô, cô giáo Phương – Giáo viên môn ngữ văn luôn để lại ấn tượng đặc biệt trong tôi. Cô không chỉ dạy bài giảng một cách nghiêm túc mà còn rất gần gũi, luôn quan tâm đến từng học sinh một cách chân thành. Mỗi khi cô bước vào lớp, không khí dường như thay đổi – mọi ánh mắt đều hướng về cô, và tôi cũng không ngoại lệ.
Cô Phương có vóc dáng nhỏ nhắn, hơi thấp so với nhiều giáo viên khác, nhưng chính điều đó khiến cô trông thật gần gũi, đáng yêu và dễ mến. Làn da cô trắng hồng tự nhiên, mịn màng như ánh sáng ban mai dịu dàng chiếu lên khuôn mặt thanh tú. Đôi mắt cô luôn ánh lên vẻ dịu dàng, tràn đầy sự quan tâm và ấm áp khiến ai nhìn cũng cảm thấy yên lòng. Một cặp kính tròn màu đen luôn nằm gọn trên sống mũi, càng khiến gương mặt cô thêm phần tri thức nhưng không kém phần cuốn hút.
Mái tóc dài, mềm mại buông xõa quanh vai, từng lọn tóc óng ả như phủ thêm nét dịu dàng. Cô thường mặc sơ mi vừa vặn với váy ôm nhẹ, kín đáo mà vẫn tôn lên đường cong mềm mại. Dù không hở hang, cô vẫn thu hút một cách tự nhiên – đặc biệt là vòng một căng đầy khiến hàng cúc áo như đang gồng mình chịu đựng.
Thân hình cô đầy đặn một cách nữ tính, vòng ba nở nang chuyển động nhịp nhàng theo từng bước chân. Mỗi lần cô bước ngang qua dãy bàn, dáng người uyển chuyển, bầu mông tròn trịa khẽ đung đưa dưới lớp váy càng khiến tôi khó rời mắt.
Mỗi khi cô cúi viết bảng, cổ áo trễ xuống lộ đường rãnh ngực sâu khiến tim tôi nhảy loạn. Cặp đùi trắng ngần hiện ra khi cô bước lên bục giảng, làm tôi vừa ngại ngùng vừa không thể ngăn ánh mắt.
Gần cô, tôi còn bị mê hoặc bởi mùi hương nhẹ thoảng qua – dìu dịu như sữa tắm, xen lẫn hương phấn thơm nhè nhẹ, quyến rũ đến lạ. Có lúc chỉ cần cô đi ngang qua, mùi hương ấy cũng đủ khiến tôi mất tập trung cả tiết học.
Tôi biết mình không nên nhìn cô theo cách đó… nhưng lại chẳng thể nào ngăn nổi cảm xúc trong lòng.
Tôi “yêu” cô Phương. Không phải thứ tình cảm trong sáng giữa cô và trò, mà là tình yêu của một người con trai dành cho một người phụ nữ. Tôi biết rõ điều đó là sai – sai từ hoàn cảnh, sai cả về lý trí, nhất là khi cô vừa mới kết hôn không lâu.
Nhưng khi sống một mình đủ lâu, khi chẳng còn ai để mình nhớ hay mong đợi, thì ngay cả những điều không thể… cũng trở thành thứ duy nhất khiến mình còn muốn tiếp tục mơ.
Tối hôm đó, tôi nằm lướt web như thường lệ, chẳng có mục đích gì rõ ràng. Mắt vô thức dừng lại ở một mẫu quảng cáo lạ:
“Thiết bị thu nhỏ Miniform – biến bạn thành hạt bụi!”
Tôi nhấp vào chỉ vì tò mò, nhưng càng đọc càng thấy… điên rồ mà cuốn hút. Một thiết bị có thể thu nhỏ cơ thể con người, chỉ cần sạc đầy và bấm nút.
Ban đầu tôi bật cười, nghĩ chắc ai đó đang bày trò lừa đảo. Nhưng rồi, một ý nghĩ kỳ quặc dần hiện lên trong đầu tôi – nếu nó thật sự hoạt động… thì tôi có thể đến gần cô hơn, theo cách mà không ai biết.
Chỉ vài phút sau, tôi đã bấm “Mua ngay”. Tim đập thình thịch, không rõ vì sợ hay vì phấn khích. Tôi muốn hoàn trả lại, nhưng quảng cáo đó đã biến mất không dấu vết.
Hôm sau, gói hàng đến lúc tôi đang ở trọ. Tim tôi đập rộn ràng khi cầm trên tay chiếc hộp nhỏ xinh, bên trong là “Miniform” – thiết bị thu nhỏ cơ thể mà tôi đã đặt mua. Tôi không thể chờ thêm nữa.
Khẽ bật nắp ra, theo hướng dẫn, tôi cẩn thận làm theo từng bước. Ánh đèn nhấp nháy, cảm giác lạ lùng lan tỏa khắp người. Chỉ trong chớp mắt, thế giới xung quanh như vỡ vụn, rồi bỗng chốc tôi nhỏ lại – nhỏ thật sự! Mọi thứ cao to gấp hàng chục lần so với trước, căn phòng trở thành một mê cung rộng lớn.
Thành công khiến tôi vỡ òa trong niềm phấn khích. Tôi thử đi lại vài vòng, cảm nhận từng bước chân nhỏ xíu, rồi nhanh chóng trở lại về kích cỡ bình thường.
Ngày hôm sau, tôi lén mang theo thiết bị trong túi, cố gắng không để ai phát hiện. Cả buổi học tôi giữ bình tĩnh, chờ đợi thời điểm thích hợp.
Tiết học cuối cùng vừa kết thúc, cả lớp nhanh chóng ra về, chỉ còn lại cô Phương một mình trong phòng. Cô vội vàng chạy lại nhà vệ sinh ở cuối hành lang.
Nhân lúc không có ai để ý, tôi lặng lẽ bật thiết bị thu nhỏ. Chỉ trong chớp mắt, tôi trở nên bé nhỏ đến mức không ai nhận ra.
Nhanh chóng chui vào chiếc túi xách cô để lại trên bàn, nơi yên tĩnh và gần gũi nhất có thể.
Tim tôi đập thình thịch, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Cuối cùng, tôi đã ở bên cô theo cách không ai ngờ tới.
Sau khi cất túi xách lên vai, cô Phương rời khỏi lớp học, không hề hay biết có tôi đang ẩn náu bên trong. Cảm giác bé nhỏ và yếu ớt khiến tôi vừa phấn khích vừa lo lắng. Liệu cô sẽ mang tôi đi đâu? Tôi không biết trước được.
Trên đường về nhà, tiếng bước chân cô vang vọng qua lớp vải mỏng của túi xách, tạo nên một nhịp điệu đều đặn, khiến tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mùi hương nhẹ nhàng, thoang thoảng từ dầu gội trên tóc cô cùng hương nước hoa dịu dàng khiến tôi mê mẩn.
Khi cô mở cửa vào nhà, tôi lặng lẽ chui ra khỏi túi xách, nhưng vẫn giữ nguyên kích thước nhỏ bé. Bên trong căn phòng ấm cúng, mọi thứ to lớn và khác lạ khiến tôi vừa tò mò vừa lo sợ.
Tôi biết rằng cuộc sống của mình sẽ không còn như trước nữa, và câu chuyện với cô giáo Phương mới thực sự bắt đầu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tái sinh trở thành con của cô ấy |
Tác giả | TriChua18 |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện sex nhẹ nhàng, Vợ chồng |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/08/2025 01:16 (GMT+7) |