Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web www.truyensex.autos là trang web dự phòng của website truyensextv2.cc, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv2.cc tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Hoan Du Thánh Nữ » Phần 91

Hoan Du Thánh Nữ - Tác giả Dzynxc


Update Phần 100

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 91: Đồng hành

Cả hai người bước theo con chuột trong rừng rậm âm u. Dưới chân là lớp lá mục ẩm ướt, không khí mang theo mùi tanh thoảng qua từng đợt. Con chuột dẫn họ rẽ vào một khe nhỏ giữa hai phiến đá phủ rêu, lách qua vài khóm dây leo, rồi đột ngột dừng lại trước một gốc cây mục khổng lồ đã đổ nghiêng.

Ngay bên cạnh gốc cây ấy, một thi thể nữ nhân nằm bất động.

Lý Uyển Như vừa thấy cảnh tượng thì bất giác dừng bước. Thi thể kia nằm nghiêng sang một bên, trên ngực là một lỗ thủng sâu hoắm, rõ ràng trái tim đã bị đâm xuyên. Phần bụng dưới bị cắn xé nát bấy, máu đã khô, ruồi nhặng bâu quanh. Nhưng qua lớp y phục cao cấp được may tỉ mỉ, đường thêu tinh xảo và vài món trang sức vương vãi bên cạnh, có thể nhận ra người này từng là một tiểu thư xuất thân danh giá, tuyệt không phải kẻ bình dân.

Con chuột mập ú chạy vòng quanh thi thể, phát ra những tiếng “chít chít” nhỏ, giống như đang nức nở. Nó rúc đầu vào lòng nữ nhân, rồi ngẩng lên nhìn hai người như cầu khẩn.

Lâm Vũ im lặng một lúc, ánh mắt mang theo vẻ tiếc thương. Hắn nhìn thi thể rồi lặng lẽ tháo bao tay, bắt đầu đào một hố đất cạnh gốc cây bằng thanh đại đao mang theo. Lý Uyển Như nhìn hắn, do dự đôi chút, rồi cũng cắn răng ngồi xuống giúp một tay.

Cô vốn không muốn phí sức vào những chuyện thế này. Hiện tại hiểm nguy vô cùng, thời gian đâu mà lo những việc này? Nhưng trong giới dong binh có một luật bất thành văn: Nếu người đồng hành đã chết, phải đưa thi thể về, nếu không thể, ít nhất cũng phải chôn cất đàng hoàng, để họ không thành vật phẩm cho trùng hoặc ác thú giày vò.

Luật là luật, không ai ép buộc. Nhưng với đạo đức bị ràng buộc, phần lớn dong binh đều coi việc ấy là đương nhiên.

Cả hai người không nói gì thêm. Một nấm mồ được đắp lên, không bia không tên, chỉ có một cành hoa rừng cắm tạm phía đầu mộ. Con chuột ngồi bên nấm mồ, rúc đầu vào đó không rời, ánh mắt ngây dại.

Lý Uyển Như khẽ liếc nó, lòng dâng lên chút cảm xúc khó nói. Có lẽ… con thú nhỏ trí tuệ hạn chế, cũng cảm thấy đau xót khi người thân mất đi.

“Đi thôi,” Lâm Vũ nói nhẹ.

Cô gật đầu, không nói gì, chỉ nhìn lại một lần cuối. Sau lưng họ, cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn lá khô xào xạc phủ lên nấm đất vừa mới đắp xong, như khép lại một đoạn ký ức nhỏ của bí cảnh tàn khốc này.

Lý Uyển Như bước đi thong thả, từng bước chân lướt nhẹ trên nền đất ẩm mà không hề vương bụi. Trong lòng cô chẳng đặt nặng cái chết của vị tiểu thư cao quý vừa rồi. Dù chưa từng tự tay giết người, cô cũng đã thấy quá nhiều xác chết, thảm trạng còn khủng khiếp hơn thế gấp bội. Máu thịt vung vãi, tiếng gào thét đứt quãng, thân thể bị nghiền nát đến không còn hình dạng, tất cả đã in hằn trong trí nhớ của một ả nô lệ từng sống sót giữa địa ngục.

Đi được một đoạn, cô cúi người mở túi hành lý còn sót lại bên thi thể kia, rút ra một bộ váy lụa màu tro tím rồi thay ngay tại chỗ, không một chút ngượng ngùng. Đó là phần “thù lao” cô tự cho mình sau khi chôn cất tử tế kẻ xấu số kia.

Chiếc váy lụa mới mềm mại ôm lấy thân thể Lý Uyển Như, ôm trọn vòng eo mảnh khảnh và bầu ngực đẫy đà. Làn da trắng ngần lộ ra nơi cổ và vai, ánh lên ánh ngọc dưới thứ ánh sáng nhợt nhạt trong bí cảnh. Vạt váy xẻ nhẹ, lộ ra cặp chân dài thon thả, di chuyển uyển chuyển theo từng bước đi.

Không son phấn, không hở hang quá đà, cũng chẳng có cử chỉ mời gọi. Nhưng sự hiện diện của cô lúc này lại gợi cảm đến mức khiến người ta khó có thể dời mắt. Đó là vẻ phong vận của một người phụ nữ đã trải qua đớn đau, từng bị nghiền nát rồi lại tái sinh. Mỗi cái liếc mắt, mỗi cái nghiêng đầu đều mang một loại sức hút âm thầm, như thể chỉ cần cô cất tiếng thở dài thôi cũng có thể khiến lòng người loạn động.

Lâm Vũ đứng phía sau, tay vẫn cầm vũ khí, nhưng ánh mắt lại lặng đi một thoáng. Khoảnh khắc ấy, hắn như quên mất mình đang ở giữa một nơi đầy rẫy giết chóc. Ánh mắt hắn dừng lại nơi lưng cô, rồi chậm rãi lướt theo từng đường cong mềm mại, từng sợi tóc rũ xuống trên bờ vai trắng ngần. Không phải sự thèm khát, cũng không hẳn là rung động. Chỉ là một thoáng ngẩn ngơ.

Không có sự trong sáng ngây ngô, cũng chẳng còn vẻ yểu điệu thục nữ. Chỉ có một mị lực tĩnh tại, đằm sâu như rượu cũ trong vò, càng nhìn càng dễ lún vào. Cái đẹp của Lý Uyển Như là cái đẹp từng bị tàn phá, nhào nặn, nhưng rồi lại đứng dậy, ung dung khoác lên vẻ ngoài lãnh đạm của sinh tồn, khiến người ta vừa muốn chạm vào, lại vừa thấy sợ.

Lý Uyển Như bước đi, tà váy lay nhẹ theo nhịp gió bí cảnh. Đôi mắt như phủ một lớp sương mờ, nhìn không rõ tâm tình. Có lúc lạnh nhạt như đang soi xét một món đồ chơi vô tri, có lúc lại như phủ sương xuân, khiến người ta chỉ muốn quỳ xuống mà cầu một ánh nhìn gần hơn.

Sự mâu thuẫn trong cô không phải do tâm hồn rối loạn. Trái lại, đó là kết quả của sự hiểu biết hoàn toàn bản thân. Lý Uyển Như biết dục vọng đàn ông mạnh cỡ nào, biết cái đẹp của chính mình khiến người khác run rẩy ra sao và quan trọng hơn, cô biết cách tận dụng tất cả.

Dưới làn da trắng muốt kia là một con điếm khát tình, luôn khao khát được chạm vào, được xâm phạm, được trói buộc. Nhưng bề ngoài lại là dáng vẻ nghiêm nghị, thản nhiên, khiến người ta không dám mạo phạm, chỉ dám nuốt khan từng cái liếc mắt.

Lý Uyển Như không phải là dâm phụ vì dâm phụ là những kẻ bị dục vọng dắt mũi. Cô thì ngược lại. Cô bắt dục vọng của chính mình làm nô lệ, rồi dùng nó để trói chân những kẻ yếu lòng, hạ gục những kẻ tự tin, khuất phục những kẻ tưởng mình đứng trên. Dù bản chất dâm đãng, nhưng sự dâm đãng đó luôn nằm trong kiểm soát của cô.

Lý Uyển Như có thể lẳng lơ, gợi mở, có thể bình tĩnh, kín đáo. Cô có thể rên rỉ dưới thân một gã nam nhân như con chó cái, cũng có thể cao ngạo như một phượng hoàng đeo vương miện. Cô luôn biết cách lợi dụng sự dâm dục của cơ thể mình hay sự khát khao của đám nam nhân, từ đó nắm chặt mọi thứ, kiếm soát hết thảy trong lòng bàn tay.

Đây chính là Lý Uyển Như, được sinh ra từ ba nhân cách trái ngược hoàn toàn: Thánh nữ đoan trang, kỹ nữ dâm dục và nô lệ phục tùng.

Bạn đang đọc truyện Hoan Du Thánh Nữ tại nguồn: https://www.truyensex.autos/hoan-du-thanh-nu/

Lý Uyển Như và Lâm Vũ sánh bước bên nhau, lặng lẽ băng qua khu rừng tối tăm như nuốt trọn ánh sáng. Cây cối rậm rạp, âm khí dày đặc, đâu đó vang lên tiếng côn trùng lạo xạo, như tiếng nghiến răng đầy khó chịu của một con thú đang ẩn mình chờ mồi.

Dọc đường, vài con trùng nhỏ vô tình đi lạc hiện ra trước mặt. Không cần trao đổi, hai người phối hợp nhịp nhàng. Chỉ vài hơi thở, xác trùng đã nằm yên dưới chân.

“Càng đi sâu, lũ trùng càng mạnh. Đám Âm Căn trùng ban đầu chỉ tương đương Nhân cảnh tầng ba, bốn… mà mấy con rải rác gần đây đã ngang tầng năm rồi.”

Lý Uyển Như nhận định, rút con dao găm dính máu trùng ra khỏi xác, vẩy tay khiến máu kia hoàn toàn tách khỏi thân dao.

Lớp giáp trùng dày lên từng chút, khiến cổ tay cô bắt đầu ê mỏi. Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt thì vẫn hờ hững, không mảy may dao động. Lý Uyển Như đã dần thích nghi với chiến đấu, tốc độ phản xạ, khả năng ra đòn đã xuất sắc hơn rất nhiều, tin chắc ràng dù bị Âm Căn trùng vây công thì cô cũng không đến mức chật vật như trước.

Lâm Vũ đi bên cạnh, trầm mặc không nói, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua hai bên rừng như sói hoang đánh hơi mùi máu. Hắn biết rõ, càng yên tĩnh, càng dễ gặp tai họa.

Cuối cùng cũng thoát khỏi mảng rừng âm u, hai người khẽ thở ra, nhưng trước mắt lại là một vùng cát vàng trải dài bất tận. Sa mạc mênh mông, nóng rát, ánh nắng như lửa thiêu rọi thẳng từ trên cao xuống.

Chưa cần bước vào, hơi nóng đã phả ra khiến mồ hôi rịn thành giọt lấp lánh trên gò má trắng ngần của Lý Uyển Như. Vài sợi tóc dính vào da thịt mịn màng, làm nổi bật đường nét kiều mị như thể một đóa sen nở đón sương sớm vậy.

“Rừng ẩm, rồi sa mạc. Bí cảnh này đúng là điên loạn.”

Lâm Vũ lẩm bẩm, nheo mắt nhìn về phía trước.

Bỗng, từ bên rìa cồn cát, vang lên tiếng xào xạc của bước chân trên cắt, kèm theo tiếng quát tháo dồn dập. Cả hai cùng dừng chân, hơi nghiêng người nép vào một mô đá thấp.

Dưới ánh nắng gắt gao, một nhóm bốn người gồm ba nam một nữ, đang ráo riết đuổi theo một bóng người mảnh mai đang chạy trối chết. Cô gái kia tóc rối bù, áo rách vai, trong lòng ôm chặt một vật gì đó phát sáng mờ mờ, hiển nhiên là dị bảo.

Kẻ bị truy đuổi thấy phía trước là rừng cây, liền tức tốc chạy tới, vào rừng sẽ có nhiều chỗ trú hơn, dễ dàng cắt đuôi đám người sau lưng. Bất chợt, nàng nhìn thấy hai người Lâm Vũ, mắt sáng lên, hô lớn:

“Hai vị, nếu hai vị giúp ta ngăn chặn truy binh, ta nguyện dâng lên bảo vật của mình.”

Nàng vừa nói, vừa giơ lên bảo vật trong tay cho hai người xem rõ hơn, đó là một bông hoa màu xanh lam, tỏa ra một cảm giác vô cùng phi phàm, hiển nhiên đó là một dược liệu quý hiếm cấp bậc cao, quy đổi ra điểm tích lũy cũng phải được vài trăm điểm.

Bốn người phía sau nghe vậy, cũng có chút lo lắng, một tên nam tử vội vã thét lên:

“Hai người nếu giúp ta chặn ả lại, chúng ta sẽ không hề bạc đãi hai người. Hoặc chỉ cần không nhúng tay vào, ta cũng sẽ trả một cái giá vừa đủ.”

Lâm Vũ không nói một lời, chỉ nắm cổ tay Lý Uyển Như, nhẹ nhàng lùi một bước. Cả hai đều biết rõ, bất kỳ phe nào cũng không thể dễ tin trong bí cảnh. Trong thế giới nơi mạnh được yếu thua này, sự khôn ngoan đôi khi chính là đứng ngoài.

Cô gái kia như được cứu, lao vút qua hai người họ, bước chân loạng choạng nhưng tràn trề hy vọng sống sót. Nhưng rồi…

Ngay khi lướt qua Lý Uyển Như, một tia sáng bạc lóe lên từ tay áo rách nát. Thanh đoản đao giấu kín bất ngờ lao thẳng đến cổ họng cô, tốc độ nhanh như chớp giật.

“Cẩn thận!” Lâm Vũ quát khẽ, nhưng đã muộn.

Lý Uyển Như nghiêng người né đòn, mũi dao lướt qua sát mặt, rạch một đường mảnh nơi gò má khiến máu nóng bắt đầu rỉ ra. Động tác phản xạ nhanh nhẹn giúp cô thoát chết trong gang tấc, nhưng ánh mắt đã chuyển lạnh như băng đá. Không phải vì bị thương… mà vì đã hiểu rõ thế cục.

Cô gái tóc rối bỗng cười khẽ, nụ cười méo mó như kẻ điên.

“Diễn tốt lắm chứ?” – Nàng nói, và không còn vẻ gì của kẻ bị truy đuổi.

Phía sau, bốn kẻ kia đã dừng lại, chẳng có vẻ gì vội vàng nữa. Từng người bước lên chậm rãi, ánh mắt đầy vẻ thích thú, như mèo vờn chuột. Bắt đầu vây kín hai người.

“Chậc… hai kẻ đi lạc đơn độc, mà còn xinh đẹp như vậy,”

Một tên trong nhóm cười lạnh, liếm môi. “Đáng giá hơn cả dị bảo.”

“Thì ra… là một màn kịch.”

Lâm Vũ híp mắt, tay đã đặt lên chuôi đao, sẵn sàng cho cuộc chiến này.

Lý Uyển Như cũng nắm chặt thanh dao găm, đôi phượng nhãn quét qua, miệng cô mấp máy:

“Giả vờ một màn tranh cướp đoạt bảo để người khác xen vào, sau đó tương kế tựu kế ra tay đoạt sạch… Quả là một kế sách hoàn hảo.”

Cô gái tóc rối nghe vậy, cười lớn:

“Ha ha, thì sao cơ chứ, mạnh được yếu thua, nơi bí cảnh không có luật lệ, chỉ có sức mạnh mới làm chủ mọi thứ.”

Nụ cười kia không còn vẻ sợ hãi nào, chỉ còn lại sự trơ tráo và khoái trá đến đáng ghét.

Lý Uyển Như khẽ nhăn mũi, môi mím lại thành một đường mỏng. Cô không hẳn phẫn nộ, cái trò dàn cảnh này không phải chưa từng thấy. Là thành viên của Thôn Thiên dong binh đoàn, dưới trướng Liệp Sát Tông, cô đã từng chứng kiến, thậm chí nhiều lần tận tay ra chỉ thị cho những hành động còn bẩn thỉu hơn thế: Giả cứu viện để dụ giết, giả đồng đội để phản, giả nạn nhân để dụ kẻ tham.

Chỉ là lần này… cô lại đứng ở phía bị hại, nên mùi vị có chút khó nuốt.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hoan Du Thánh Nữ
Tác giả Dzynxc
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp
Tình trạng Update Phần 100
Ngày cập nhật 13/06/2025 13:51 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Dzynxc

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân

HentaiVn