“Tốt nhất là nên rời đi sớm, khi trời tối vẫn quá mức nguy hiểm.”
Lý Uyển Như lẩm bẩm, tay ngắt vài chiếc lá lớn, lau đi tinh dịch khô cạn trên người mình, sau đó bước ra khỏi trận pháp đang suy yếu của mình.
Ngay khoảnh khắc bàn chân thon dài chạm xuống đất trống, tiếng chít chít chói tai vang lên từ bốn phương tám hướng, từng tiếng xé gió điên cuồng lao đến Lý Uyển Như vẫn chưa hoàn toàn định thần.
Từ dưới đất, hàng loạt con trùng bé nhỏ, cỡ bàn tay người chui ra khỏi lớp đất ẩm, xông hướng của Lý Uyển Như mà tấn công.
Âm Căn trùng, loài côn trùng cực kỳ nhạy cảm với nguyên khí – bị trận pháp che giấu của Lý Uyển Như vô tình kích thích, khiến bầy đàn đang ngủ say chợt bừng tỉnh. Ngửi được luồng nguyên khí đậm đặc vừa mới khuếch tán, chúng đồng loạt lao tới, coi cô là con mồi duy nhất.
“Chết tiệt… quên mất nơi này toàn côn trùng.”
Ánh mắt Lý Uyển Như chợt trầm xuống. Cô chỉ có tay không. Không vũ khí, không áo giáp, không thuốc thang. Trong bí cảnh chết chóc thế này, đó chẳng khác gì tuyên án tử.
Một con trùng nhảy bật lên trước mặt. Thân thể nó bóng loáng tím xám, dường như còn ẩm ướt lớp nhớt lạnh lẽo. Cái đầu thon nhọn không có miệng rõ ràng, chỉ là một khe chữ Y nứt dưới bụng đang rỉ dịch nhầy mờ đục. Cặp mắt đơn mọc dọc hai bên đầu lóe sáng liên tục, nhắm thẳng mục tiêu trước mắt mà lao tới.
Lý Uyển Như vội lật người né tránh. Đuôi nó quét sát mặt, suýt nữa xé rách má cô. Cô chống tay xuống đất, tung chân đá bay con trùng, rồi bật lên như lò xo, thoát khỏi vòng vây trước mắt.
Nhưng lũ trùng đâu có ngớ ngẩn đến thế. Hơn chục con lập tức lao thẳng về phía cô, số còn lại rẽ vòng vây sau lưng, như có sắp đặt.
“Chúng có trí khôn sao? Không ổn rồi…”
Lý Uyển Như nghiến răng, cảm thấy lòng bàn tay rịn mồ hôi. Một luồng sát khí như kim châm len lỏi khắp lưng.
Một con trùng khác bổ nhào đến, lần này từ góc chết phía dưới. Lý Uyển Như không kịp né, đành đấm thẳng một quyền vào đầu nó.
Âm thanh “phụp!” Vang lên, đầu con trùng nổ tung, nhưng máu đen đặc sánh từ thân thể nó lập tức văng lên tay cô, cảm giác nóng rát vô cùng lan đến, thiêu đốt lớp da mỏng.
“Khốn kiếp! Máu nó ăn mòn?!”
Lý Uyển Như rít lên trong lòng, bàn tay đã phồng rộp, không thể dùng quyền tiếp được. Chưa kịp thở dốc, một con trùng khác lao tới, bám chặt vào ngực cô. Phần miệng chữ Y há rộng như cánh hoa, ngậm lấy đầu vú hồng háo khiến cô rên lên khe khẽ.
Nhưng Lý Uyển Như không dám phân tâm, phía sau là ba con đang cùng lúc phóng tới, đuôi tách ba móc câu như móng vuốt lưỡi hái, sẵn sàng xé nát bụng cô.
“Ngực hay mạng? Tạm thời bỏ nó đi.”
Lý Uyển Như mặc kệ con trùng đang bú vú say sưa, quay người né gấp sang trái, vai va mạnh vào một thân cây. Một chiếc đuôi sượt qua sườn cô, để lại một vết mờ trên cơ thể trần truồng.
Đàn trùng vẫn chưa từ bỏ, trái lại càng lúc càng hung hãn. Sóng sau nối tiếp sóng trước, như thể cô đã vô tình chọc vào tổ của chúng. Lý Uyển Như khốn khổ chống đỡ, tay không chẳng khác gì đánh nhau bằng da thịt với lưỡi dao. Mỗi lần ra quyền, cô đều phải cẩn thận né tránh va chạm trực tiếp, máu đen của chúng độc như lửa, một giọt dính vào cũng đủ thiêu cháy làn da.
“Không thể giết, chỉ có thể đánh bay… nhưng bao giờ mới hết được bọn này?”
Cô nghiến răng, tay vung ra đẩy lùi một con, rồi lại tránh sang bên để tránh chiếc đuôi móc quét đến. Đám trùng tuy yếu nhưng lớp vảy dày khiến chúng không dễ tổn thương, bị đánh bay vài bước lại bật dậy tiếp tục lao tới như chưa từng hề chịu đòn.
Vật lộn được một hồi, mồ hôi túa ra, hơi thở dồn dập, thân thể mỏi rã. Số lượng trùng chẳng giảm là bao, nhưng cơ thể cô thì đã rách rưới, vai trầy, tay sưng phồng, chân thì có vết cắn rớm máu. Đau đớn râm ran khắp người.
Còn con trùng đang bám chặt trên ngực cô thì vẫn cắn lấy đầu vú của Lý Uyển Như, hút máu không ngừng. Nó quặp chặt như mọc rễ, quẫy nhẹ mỗi khi cô vận động, khiến cơn đau kéo dài từng hồi. Nhưng cô hoàn toàn không có thời gian để quan tâm đến nó, những chiếc đuôi tách ba đang bủa tới từ khắp các hướng, nguy hiểm hơn gấp bội phần.
“Ngực bị hút còn hơn là bị xé bụng ra…”
Ý nghĩ đó lướt qua như chớp. Lý Uyển Như gồng mình gạt tiếp ba đòn tấn công, máu bắt đầu rỉ ra nhiều hơn khi một con trùng chém trúng đùi của cô.
Một tiếng xoẹt xé rách màn sương, theo sau là ánh đao bạc lướt ngang như tia chớp. Máu đen phun trào, đám Âm Căn trùng bị chém nát, cuộn mình trong đau đớn rồi chết hẳn.
Từ trong rừng lao ra một thân ảnh thấp bé, nhưng cơ bắp rắn chắc nổi rõ dưới lớp áo dính ướt. Tay hắn nắm chặt đại đao dài gần gấp đôi thân người. Mỗi bước chân giáng xuống, đất lún sâu, lũ trùng dạt ra như tránh hung thần.
Đôi mắt kẻ mới đến thoáng dao động khi thấy người con gái trần truồng đang gắng gượng chống tay đứng dậy. Máu chảy thành vệt, thân thể cô chi chít thương tích, mái tóc rối bết, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch không còn huyết sắc. Ngay nơi bầu ngực trắng nõn, một con trùng vẫn bám chặt không chịu buông ra.
Gương mặt ấy… khiến hắn bất giác nhớ đến cô gái từng cùng hắn làm nhiệm vụ vây giết Liệt Hổ bốn năm trước. Dù chỉ gặp một lần, nhưng vẻ mặt bất lực quen thuộc kia, hắn không thể quên.
Hắn nuốt khan, bước lên một bước, quát lớn:
“Tránh ra!”
Lưỡi đao bổ xuống, con trùng bị chém làm đôi, máu đen tóe lên nóng rát. Hắn không né, cũng chẳng chớp mắt. Hơn chục con trùng khác lao tới như phát cuồng. Lâm Vũ xoay người, đại đao vẽ thành một vòng cung. Máu thịt văng khắp, lũ trùng rơi lả tả như mưa.
“Ngươi… là?”
Lý Uyển Như khàn giọng hỏi, ánh mắt lạc thần. Cô gần như không còn sức đứng, tay sưng tấy, máu trùng như ngọn lửa thiêu đốt từng tấc da.
“Không quan trọng.”
Lâm Vũ siết chặt đao, ánh mắt cảnh giác không rời lũ trùng còn sót lại.
“Giữ khí tức thấp nhất có thể. Phần còn lại để ta.”
Chiến trường nhanh chóng lặng xuống. Những mảnh trùng nát bấy vương đầy đất, mùi máu tanh nồng lan trong sương. Lâm Vũ đứng lặng giữa vòng xác trùng, thân hình nhỏ thấp nhưng vẫn sừng sững như tảng đá chắn gió.
Hắn quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái đang quỳ thụp trên mặt đất.
“… Ngươi… có phải là Lý Uyển Như?”
Lý Uyển Như ngẩng đầu, đôi mắt mờ đục như phủ một lớp sương. Cái tên kia… mơ hồ quen… nhưng đầu óc cô như bị nhồi qua trăm ngàn ký ức vẩn đục.
Bốn năm trôi qua, cô đã lên giường với bao nhiêu người, ngày nào cũng phải tiếp xúc với gương mặt mới, nói những lời giống nhau, làm những việc giống nhau… Gương mặt người đàn ông trước mắt không để lại chút ấn tượng nào.
Cô lắc đầu khẽ, nhẹ giọng nói:
“Không nhớ. Ngươi là ai?”
Lâm Vũ khựng lại một nhịp, rồi chậm rãi nói:
“Lâm Vũ. Năm đó cùng đi vây giết Liệt Hổ một lần… Đông Lĩnh Sâm Lâm.”
Lý Uyển Như ngẩn ra. Một tia ký ức mơ hồ hiện lên, gương mặt vị đội trưởng nghiêm túc, dáng người thấp, lưng mang đao lớn, cực kỳ mạnh mẽ so với bất cứ Nhân cảnh cùng cấp khác. Nhiệm vụ ấy là nhiệm vụ đầu tiên và cũng là duy nhất trong cuộc đời dong binh của cô tính đến hiện tại. Đó cũng chính là lúc cô làm quen với Trương Nhị. Cùng lúc đánh dấu thời khắc tiến hóa của Dấu ấn Dục Vọng.
“… Là ngươi.”
Giọng Lý Uyển Như nhỏ như tiếng gió lướt qua cỏ.
Đến lúc này, cô mới chợt nhận ra cơ thể mình trần trụi. Máu và bùn đất bết kín làn da, nhưng những vị trí mẫn cảm vẫn không cách nào che giấu được dưới ánh mắt người đối diện. Gương mặt cô thoáng ửng đỏ, cố vươn tay che ngang ngực và hạ thân.
Lúc ấy, một cảm giác đau rát quen thuộc kéo về, con trùng vẫn còn bám chặt nơi bầu ngực, đang bú mút không ngừng nghỉ. Cô nhíu mày, cắn răng nắm lấy nó nhưng sức lực yếu ớt, ngón tay run rẩy không đủ để bứt ra.
Giọng cô bất ngờ trở nên dịu dàng, pha chút mị hoặc:
“Giúp ta… gỡ nó ra được không?”
Không cần chủ động tạo dáng hay cố gắng quyến rũ, từng lời nói, từng hơi thở, nhờ công pháp Hoan Du Thánh Điển tự nhiên tỏa ra một sức hút mê hoặc, khiến không khí quanh cô dường như mềm mại hơn hẳn.
Lâm Vũ đứng đối diện, thoáng đỏ mặt, lúng túng không biết phải làm sao khi nghe giọng nói đầy yêu mị ấy từ cô gái trần như nhộng trước mặt mình.
Hắn cúi người, một tay nắm lấy bầu vú to đang bị con trùng cắn chặt, một cảm giác đàn hồi nơi bàn tay khiến bàn tay thô ráp vì luyện đao run lên.
Tay kia hắn cầm lấy con trùng kéo mạnh ra nhưng không hiệu quả, Âm Căn trùng vẫn bám chặt lấy đầu vú của Lý Uyển Như khiên cô rên lên khe khẽ:
“Ưmm… Đau…”
Lâm Vũ rút con dao ra, định dùng để mở miệng con trùng, nhưng nghĩ đến việc có thể làm tổn thương đầu vú cô, hắn nhanh chóng dừng lại. Thay vào đó, hắn lấy ngón tay bọc trong lớp vải sạch nhẹ nhàng đưa vào miệng con trùng, tách đôi hàm nó ra, không cho nó tiếp tục mút chặt ngực cô, đồng thời kéo mạnh một lần nữa.
Cuối cùng con trùng bật ra, rơi xuống đất với tiếng kêu nhỏ, lập tức Lâm Vũ đâm phập con dao găm lên người nó, giết chết trong nháy mắt.
Trên ngực Lý Uyển Như để lại một vết cắn đỏ hồng rõ ràng, đầu vú sưng lên, khiến người ta không biết đó là dấu tích của vết cắn hay là dấu hiệu của cơn khoái cảm âm thầm từ cơ thể dâm đãng của cô.
Nguy hiểm đã lui, chiến trường tĩnh lặng như thể chưa từng có máu đổ, chỉ còn tiếng gió lạnh rít qua mang theo mùi gay mũi từ đám xác trùng. Lý Uyển Như cuối cùng cũng được thở ra một hơi, từ từ cảm nhận rõ rệt cơ thể đang rã rời vì kiệt sức.
Dù quá trình tu luyện chưa bao giờ đứt đoạn, nhưng khả năng chiến đấu thực tế của cô lại tệ đến mức đáng xấu hổ. Mấy năm qua, Lý Uyển Như đều chỉ sống trong sự khống chế, di chuyển, giao hoan, phục tùng, âm mưu… những việc ấy mài mòn ý chí, cũng làm cùn đi bản năng sinh tồn.
Trận chiến vừa rồi khiến cô nhận ra rõ ràng một điều: Nếu muốn sống, muốn nắm giữ lại vận mệnh của mình, thì không thể chỉ dựa vào đầu óc hay thân thể. Cô cần rèn lại đôi tay từng biết cầm kiếm, biết ra đòn. Cần lấy lại cảm giác máu tanh, cảm giác điều khiển khí cơ, và cả sát ý đã bị đánh gãy.
Một trận chiến, chưa đủ làm cô chết. Nhưng đủ để cô tỉnh.
Lâm Vũ không phải kẻ lắm mồm lắm miệng, hắn dù tò mò nhưng cũng không đến nối phải hỏi lý do tại sao Lý Uyển Như xuất hiện trong bí cảnh ở tình trạng thê thảm như vậy, không quần áo, không tư trang, không vũ khí.
Hắn lặng lẽ cởi áo ngoài rộng thùng thình của mình, đặt lên người cô như một tấm chăn tạm thời. Tay hắn cũng đưa cho cô con dao găm vừa dùng và một lọ thuốc trị thương nhỏ.
Lý Uyển Như nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn đầy quyến rũ, thoải mái mở lọ thuốc bôi lên những vết thương khắp cơ thể. Đôi tay cô thỉnh thoảng khẽ xoa nắn những vị trí mẫn cảm một cách vô thức, hành động đầy bản năng khiến Lâm Vũ lúng túng quay đi, đỏ mặt không dám nhìn.
Dù vậy, hắn vẫn thỉnh thoảng liếc về phía cô, ánh mắt không thể rời khỏi những đường cong quyến rũ dưới lớp áo hắn trao.
Lý Uyển Như nhận ra ánh mắt của Lâm Vũ vẫn thường xuyên liếc về phía mình. Cô không che giấu gì cả, thậm chí còn khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười lười biếng, ẩn chứa ý trêu chọc:
“Nhìn lâu thế… nếu ngươi thích, ta không ngại đâu. Thậm chí… nếu muốn làm chút gì đó cho đỡ buồn, ta cũng chẳng từ chối.”
Giọng nói mềm mại như lụa, lướt qua tai Lâm Vũ khiến lòng hắn khẽ chấn động. Nhưng hắn chỉ khựng lại một thoáng, rồi cụt lủn đáp:
“Ngươi không ngại… nhưng ta thì ngại.”
Hắn quay mặt đi, sống lưng thẳng tắp như muốn tự cắt đứt mọi liên tưởng. Nhưng đôi tai lại đỏ bừng, biểu hiện duy nhất của cảm xúc vừa chớm bối rối trong hắn.
Lý Uyển Như nhếch mép cười duyên, dường như vị đội trưởng nghiêm nghị này cũng không phải là kẻ vô dục, mà một người như vậy thì cô tin rằng cơ thể mình dư sức quyến rũ hắn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 100 |
Ngày cập nhật | 13/06/2025 13:51 (GMT+7) |