Ngay vào khoảnh khắc ấy, hư không bỗng nhiên vặn vẹo. Một luồng khí tức lạnh lẽo và vô hình từ xa ập đến, như thể màn đêm đang giáng xuống đè nặng trên bầu trời. Mặc Tịch khựng lại, ánh mắt hờ hững chuyển sang đầy cảnh giác.
Một bóng người mặc trường bào đen tuyền, dung nhan tuyệt mỹ như yêu mị hiện ra giữa tầng mây. Nàng là nữ nhân, vóc dáng uyển chuyển, nhưng từng cử động đều toát lên khí thế khiến trời đất cúi đầu. Đó là Dạ Hương, tông chủ hiện tại của Liệp Sát Tông, một Thiên cấp nổi danh với lối hành sự lạnh lùng và thủ đoạn khó lường.
“Xem ra ngươi vẫn thích những trò hèn hạ cũ rích đó, Mặc Tịch.”
Giọng nàng không lớn, nhưng từng chữ lại vang vọng như gió rét buốt xuyên qua cốt tủy. Mặc Tịch cười nhẹ, tay vẫn giữ Lý Uyển Như trong lòng, dáng vẻ lười biếng.
“Ta chỉ đang giáo huấn một con chó nhỏ không biết điều. Ngươi tới muộn rồi, Dạ Hương.”
Ánh mắt Dạ Hương thoáng nhìn sang Lý Uyển Như toàn thân trần trụi, da thịt đầy dấu vết của cuộc hoan lạc, hơi thở gấp gáp. Trong mắt nàng không hề có thương xót, chỉ là một tia tiếc rẻ thoáng lướt qua đáy mắt.
“Tiếc thật. Người của ta còn chưa dùng được đã bị ngươi phá gần nát rồi. Nếu ngươi giết nàng, ta biết báo với ai? Nhìn nàng dâm dục thế kia, không phải do các loại thuốc của ngươi thì do ai?”
Mặc Tịch bật cười thành tiếng, giọng đầy trào phúng.
“Thì ra chỉ là một món đồ chơi dự bị. Ta còn tưởng ngươi có chút cảm tình thật sự. Thôi được, hôm nay tâm trạng ta không tệ, coi như cho ngươi chút mặt mũi. Thêm nữa, ta không dùng chút thuốc nào, chính ả chủ động đấy chứ.”
Hắn tiện tay ném Lý Uyển Như qua, tựa như quăng một con thú đã mất giá trị. Dạ Hương vươn tay đón lấy, ánh mắt vẫn không dời khỏi người kia.
“Hôm nay ta nợ ngươi một lời cảm tạ,” nàng nói chậm rãi, “nhưng đừng để lần sau ta phải ra tay dọn rác do ngươi gây ra.”
Mặc Tịch lười biếng hừ nhẹ một tiếng, không buồn đáp lại, rồi quay người chậm rãi biến mất vào hư không.
Dạ Hương cúi mắt nhìn nữ nhân đã ngất đi trong tay mình. Gương mặt kia vẫn còn phảng phất vẻ quyến rũ, dù dính đầy nhơ nhớp nhục nhã. Không hề chần chừ, nàng truyền một luồng nguyên khí vào cơ thể Lý Uyển Như, cố gắng xua đi “thuốc kích dục” mà tên Mặc Tịch để lại.
Nàng không tin lời tên kia nói, làm gì có ai lại thấy hưng phấn khi bản thân bị làm nhục trước mắt cả ngàn người cơ chứ.
Đám đông thấy tràng cảnh kết thúc một cách nhạt nhẽo, liền tức tốc tản đi. Nhưng một lời truyền miệng về bản tính của người đứng đầu Thôn Thiên đoàn bắt đầu lan ra, một dâm phụ có thể chấp nhận mọi thứ, ai muốn chơi ả cũng đều được.
Rời khỏi đám đông, cơn nứng của Lý Uyển Như rốt cuộc cũng tan đi, cô tỉnh dậy, thấy bản thân đang nằm trong tay của một nữ nhân xa lạ, bay nhanh xé rõ trên không trung. Cơ thể được bọc bằng một mảnh vải không rõ ai phủ lên.
Dạ Hương thấy người đã tỉnh, liến nhàn nhạt giải thích:
“Ngươi không thể nghỉ ngơi được. Bí cảnh sắp mở, ấn ký xuất hiện là Trùng Ấn. Đây là bí cảnh do Trùng Thánh lưu lại. À giới thiệu chút, ta là tông chủ của Liệp Sát tông, tức là tỷ tỷ của đoàn trưởng của ngươi, ngươi có thể gọi là tông chủ hoặc Dạ tỷ đều được.”
Ánh mắt Lý Uyển Như thoáng ngơ ngác, nét mặt lộ rõ vẻ khó hiểu. Nữ nhân kia không vội vàng, chỉ chậm rãi giải thích tiếp:
“Trùng Thánh là một nhân vật truyền kỳ cách đây một vạn năm. Hắn sinh ra không có đan điền, cảnh giới cả đời chỉ dừng ở Nhân cảnh tầng bảy. Nhưng hắn không chấp nhận số phận, không chịu cúi đầu. Trong ba mươi năm, hắn ẩn cư nơi rừng rậm trùng độc, để mặc vô số sâu độc cắn xé thân thể, hút tủy rút máu, từng bước đồng hóa với chúng.”
“Cuối cùng, hắn đã thành công. Hắn sáng tạo ra một loại trùng cộng sinh có thể thay thế đan điền, gọi là: Đan Điền Trùng.”
Ánh mắt Dạ Hương trở nên sâu thẳm như vực tối khi nhắc đến cái tên ấy.
“Loài trùng này làm tổ trong cơ thể, trở thành trung tâm nguyên khí của tu sĩ. Nhưng nó không hoàn hảo. Khi nguyên khí cạn kiệt, nó sẽ rút lấy huyết nhục của chủ nhân để duy trì sự sống. Bù lại, nó mở ra con đường tu luyện cho những kẻ vốn bị coi là phế vật.”
“Chính nhờ điều đó, Trùng Thánh trở thành một truyền kỳ. Hắn không vào bất kỳ tông môn nào, không màng danh lợi, chỉ đi khắp thế gian, truyền bá Đan Điền Trùng cho những kẻ hữu duyên. Đặc biệt là những người bị cả giới tu luyện vứt bỏ.”
“Với họ, hắn là thần. Là tia sáng cuối cùng trong đêm dài tuyệt vọng.”
Dạ Hương dừng một chút, ánh mắt lướt qua gương mặt Lý Uyển Như vẫn còn tái nhợt, nhưng trong đáy mắt đã xuất hiện một tia tỉnh táo.
“Hắn đã mất từ lâu, nhưng trước khi chết đã lưu lại nhiều bí cảnh. Những nơi ấy cất giữ Đan Điền Trùng, chỉ chờ người không có đan điền, hoặc bị phế, bước vào tìm cơ hội sống lại.”
“Bí cảnh sắp mở chính là một trong số đó. Và ngươi Lý Uyển Như, ta đã đọc báo cáo. Ngươi cơ trí, mạnh mẽ, có ý chí sinh tồn mãnh liệt. Đây là kỳ ngộ ngươi có thể nắm lấy, là con đường duy nhất để ngươi thoát khỏi số kiếp thấp hèn, cống hiến nhiều hơn cho tông môn.”
Lý Uyển Như không đáp lời. Cô biết rõ, đây là một cơ hội hiếm hoi, là bàn đạp đưa mình bước xa hơn mà không cần mạo hiểm để lộ bí mật lớn nhất. Đan điền tử cung, thứ dị thường duy nhất cô sở hữu, nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ không chỉ là cái chết tức khắc dưới danh nghĩa diệt trừ tà dị mà còn có nguy cơ đối mặt vô hạn tra tấn, để moi ra bằng được bí mật này. Con đường trước mắt tuy gian nan, nhưng ít ra cô vẫn còn quyền lựa chọn.
Tốc độ của cường giả Thiên cấp vượt xa tưởng tượng. Đoạn đường hai trăm dặm vốn cần một ngày mới đến, giờ đây chỉ mất chưa đầy một canh giờ. Từ trên không, Lý Uyển Như đã thấy cột sáng nơi xa bừng lên như cơn gió dữ, cuốn theo từng đợt chấn động mang mùi hương côn trùng hoang dã. Mỗi khi ánh sáng lóe lên, những đợt cuồng phong sắc bén xé rách cả tầng mây.
Trên nền đất cổ xưa, một ấn ký mờ mờ hiện ra, hình dáng một loài sâu bụng lớn, không chân tay, mũm mĩm trông có phần đáng yêu nhưng lại khiến người nhìn lạnh sống lưng. Đó chính là Trùng Ấn, dấu hiệu của truyền thừa Trùng Thánh.
Khi tới đủ gần, không cho Lý Uyển Như bất cứ phản ứng nào, Dạ Hương chẳng chần chừ ném cô ra như miếng giẻ rách, tới thẳng cột sáng đang chiếu lên kia.
Tấm vải bọc lấy cơ thể quyến rũ của Lý Uyển Như bất ngờ tung ra, để lại một cơ thể trần truồng bay về nơi xa, xuyên qua ánh sáng, biến mất hoàn toàn.
Không phải Dạ Hương không muốn vào, nàng quả thực muốn đem theo tất cả Địa cấp trong tông môn, xông phá cái bí cảnh này, chiếm hết tài nguyên bên trong. Chỉ là bí cảnh mà Trùng Thánh để lại ngăn cách toàn bộ đám người Địa cấp, Thiên cấp, chỉ chấp nhận người có tu vi Nhân cảnh bước vào tìm kiếm cơ duyên.
Mục tiêu của bí cảnh là tìm kiếm Đan Điền Trùng, những kẻ có đan điền đã tới Nhân cảnh tầng tám chẳng có lý do gì để mạo hiểm. Vậy nên, nơi này chỉ toàn Nhân cảnh tầng bảy trở xuống, nên một người như Lý Uyển Như với thực lực vượt trội hoàn toàn có thể vơ vét tài nguyên dư sức.
B Bí cảnh thuộc sở hữu chung, nên dù mang dã tâm lấn chiếm, Dạ Hương cũng không thể trắng trợn nuốt trọn. Nàng cúi xuống nhìn rất nhiều người, đặc biệt là những kẻ không có đan điền đang chuẩn bị hành trang tiến vào tìm cơ duyên, lúc này nàng mới ngớ người, hình như bản thân quên mất điều gì đó quan trọng.
“Hình như ta quên đưa vũ khí cho Lý Uyển Như rồi…”
Nói đoạn, nàng xoay người, thân ảnh lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện tại khu vực tập kết của Thôn Thiên đoàn nay đã đầy rẫy người của Liệp Sát tông.
Không cần lên tiếng nhiều, sự xuất hiện của nàng lập tức khiến toàn bộ không khí trở nên ngưng trọng. Một luồng áp lực vô hình lan ra theo từng bước chân của Dạ Hương. Khi nàng cất lời, giọng nói không cao nhưng mang theo quyền uy khiến toàn bộ Nhân cảnh bên dưới lập tức dựng thẳng sống lưng.
“Tập hợp một tổ đội Nhân cảnh tầng tám. Mục tiêu là quét sạch bí cảnh, không để sót bất kỳ tài nguyên nào. Giết người, cướp đoạt, chiếm đoạt cơ duyên, tất cả đều được phép, miễn sao có thể đem lại lợi ích lớn nhất cho tông môn.”
Câu mệnh lệnh vừa dứt, phía dưới đã vang lên những tiếng cười trầm thấp, mang theo sự phấn khích và điên cuồng đặc trưng của Liệp Sát Tông. Với những kẻ lớn lên giữa máu tanh và bạo lực, đây không chỉ là nhiệm vụ. Mà là một bữa tiệc.
Không ai ngạc nhiên. Liệp Sát Tông từ lâu đã nổi danh là nơi tập trung những kẻ điên thích giết chóc, sẵn sàng vấy máu vì lợi ích. Ngay cả Dạ Hương, nữ tông chủ mang vẻ ngoài diễm lệ, cũng tuyệt đối không phải kẻ nhân từ.
… Bạn đang đọc truyện Hoan Du Thánh Nữ tại nguồn: https://www.truyensex.autos/hoan-du-thanh-nu/
Cảm giác lơ lửng giữa không trung khiến Lý Uyển Như choáng váng trong vài nhịp thở. May mắn thay, nó không kéo dài. Một lúc sau, thân thể cô rơi xuống, tiếp đất giữa một bãi cỏ ẩm lạnh. Mùi đất, mùi cây cỏ đậm đặc len vào khứu giác.
Cô mở mắt, cố định thần. Cơ thể vẫn còn trần truồng, bắp đùi run nhẹ vì chấn động dư âm. Giữa hai chân, tinh dịch lẫn dâm thủy còn vương lại, chậm rãi chảy xuống. Dư âm cuộc hãm hiếp của tên Thiên cấp kia vẫn chưa hề tan đi.
Lý Uyển Như gượng đứng dậy, không biểu hiện kinh hoảng hay xấu hổ. Đôi mắt khẽ đảo quanh, đánh giá nơi đây, một bãi cỏ trải rộng, bao quanh là rừng rậm dày đặc. Ngoài ra không có một chút hơi thở của động vật nên cảm giác có phần hoang vu khiến người ta lạnh gáy.
Lý Uyển Như không để tâm hoàn cảnh, đơn giản khắc một trận pháp che giấu khí tức, sau đó lập tức ngồi xuống, vận chuyển công pháp để tăng tốc độ hấp thụ tinh dịch trong tử cung của mình. Tinh dịch của Thiên cấp tuyệt đối là đồ bổ lớn nhất dành cho cô, mang theo năng lượng cực lớn, liên túc tạo thành luồng nguyên khí tinh khiết lắng đọng trong tử cung.
Chỉ một chút tinh dịch của Mặc Tịch, đã tương đương với hàng trăm gã Nhân cảnh tầng tám, chẳng mấy chốc, tử cung của Lý Uyển Như đã đầy chặt nguyên khí, buộc cô phải trích ra cường hóa cơ thể của mình.
Đã đạt tới đỉnh phong của Nhân cảnh tầng bảy, nhưng cô vẫn không dám lỗ mãng trùng kích tầng tám, chỉ khi hoàn toàn lấy được và hấp thụ Đan Điền trùng thì lúc đo mới có thể thuận lý thành chương, bước thêm một bước.
Thời gian lặng lẽ trôi. Sau hơn một canh giờ, cô mới từ từ mở mắt, kết thúc quá trình tu luyện. Cảm giác nguyên khí dồi dào đang luân chuyển trong cơ thể khiến tâm thần phấn chấn, nhưng ánh mắt cô lại mang theo một tia nghi hoặc.
Xung quanh chỉ là vùng cỏ rậm rạp trải dài, thế nhưng từ khi tiến vào bí cảnh đến giờ, cô vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào, không hươu nai, không thỏ rừng, thậm chí chẳng có lấy một con chuột nào.
Không khí quá yên ắng. Quá hoàn hảo. Và đó chính là điều khiến người ta bất an.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 100 |
Ngày cập nhật | 13/06/2025 13:51 (GMT+7) |