Lý Uyển Như không hổ là người biết nắm thời cơ. Cô đích thân dẫn theo mấy nữ dong binh cùng vài ả nô lệ được trang điểm lộng lẫy, uyển chuyển bước ra nghênh đón khách lạ. Cử chỉ dịu dàng mà không mất đi khí chất trầm ổn, vừa khiến người cảm thấy được tôn trọng, lại dễ dàng mở hầu bao.
Dong Binh Hội lúc này đã không còn kiểm soát nổi tình hình, mà càng hỗn loạn, cơ hội kiếm lời càng lớn. Nhân lúc tình hình còn chưa ổn định, Lý Uyển Như nhanh chóng tung ra hàng loạt dịch vụ: Cho thuê phòng nghỉ, cho thuê ngựa thồ, cung cấp người khuân vác trang bị, mở gian hàng bán đan dược và binh khí với giá gấp đôi gấp ba so với thường lệ. Ngay cả bản đồ Đông Lĩnh Sâm Lâm, vốn là hàng phát tay miễn phí cho thành viên cấp thấp, cũng được in lại trên giấy vàng, đóng dấu “hàng giới hạn”, rao bán khắp trấn.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cô đã giúp Thôn Thiên đoàn thanh lý gần hết đống hàng tồn kho từng mua giá ưu đãi từ các thương hội và Dong Binh Hội, kiếm lời gọn gàng 40%. Một mẻ buôn bán không chém giết, không tổn hại binh lực, lại làm đầy kho của Thôn Thiên đoàn, bước đi cực kỳ khôn ngoan khiến không ai có thể chê trách vào đâu được.
Không ngoài dự đoán, đám dong binh và tán tu cấp thấp, phần lớn chỉ quanh quẩn ở Nhân cảnh, dù thầm kêu giá cả “cắt cổ” nhưng vẫn phải nghiến răng móc túi. Bởi ai cũng biết, ở nơi xa lạ, thiếu thốn thông tin, lại đầy rẫy thế lực lớn nhỏ rình rập, nếu không có nơi nương nhờ thì chưa vào bí cảnh đã mất mạng. Mà cái tên Thôn Thiên đoàn, vừa là thanh đạo của Liệp Sát tông, ở khu vực cạnh Đông Lĩnh Sâm Lâm tuyệt đối là địa đầu xà, uy thế chẳng thể xem thường.
Chỉ có điều, khi vàng bạc chảy vào túi ngày một nhiều, mắt nhìn người của đám dong binh dưới trướng lại càng kém. Vào ngày thứ bảy sau khi trấn bắt đầu náo nhiệt, có một kẻ lạ mặt xuất hiện, dung mạo bình thường, y phục xám tro, không mang vũ khí gì nổi bật, chẳng ai đoán ra hắn là cường giả cấp nào.
Một tên dong binh phụ trách thu tiền phòng thấy hắn không chịu trả giá cao như người khác, liền mạnh miệng quát nạt, còn đòi lôi hắn ra ngoài. Ai ngờ, chỉ một ánh mắt lạnh lẽo quét qua, toàn thân hắn đông cứng, hai chân run rẩy, quỳ rạp xuống đất không đứng dậy nổi. Khí tức lạnh buốt từ người lạ kia lan ra, bao trùm nửa con phố, khiến mọi người xung quanh sững sờ trong khoảnh khắc. Một tên Địa cấp gần đó nuốt nước bọt, thét lên kinh ngạc:
“Thiên… Thiên cấp!”
Tin sét đánh giữa trưa. Đám dong binh trong Thôn Thiên đoàn lập tức báo tin cho Lý Uyển Như, nhưng lúc cô kịp tới nơi, tên cường giả kia đã ngồi nhàn nhã trong một quán trà nhỏ, tay cầm chung trà còn chưa nhấp môi.
Lý Uyển Như lập tức cúi mình hành lễ, giọng nhu hòa xin lỗi, nhưng hắn chỉ hờ hững nhìn cô, rồi cười nhạt:
“Địa bàn nhỏ, cũng biết kiếm lời. Chỉ tiếc, mắt nhìn người lại quá tệ.”
Lập tức hắn bạo phát khí thế, tất cả mọi người xung quanh như bị trấn trụ, bị khí thế của hắn ép quỳ xuống đất. Vài tên Địa cấp xung quanh miễn cưỡng chống đỡ, chỉ là sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Chỉ là Lý Uyển Như có chút khác biệt, đám Nhân cảnh kia thì quỳ thẳng người, chỉ có đầu cúi thấp, nhưng cô thì quỳ rạp hẳn xuống, hai tay chạm xuống sàn, đầu dí sát mặt đất như ột nô lệ thuần phục.
Dục Vọng. Tên Thiên cấp này chủ tu Dục vọng trong Thất Đại Tội, Lý Uyển Như đang quỳ trong lòng không ngừng chấn động. Mặc dù cô chỉ có tu vi Nhân cảnh rách nát, nhưng ấn kỹ nơi hạ thân chính là biểu trưng của Dục vọng, nên xét vì lý nào đó, cô thực chất cũng đã là một tu luyện giả cùng nguồn gốc với tên Thiên cảnh trước mắt.
Áp chế của người cùng con đường lên nhau tuyệt đối mạnh mẽ hơn so với những người khác, áp lực Lý Uyển Như phải gánh chịu quả thực rất nặng, như thể một ngọn núi đè lên đôi vai cô, khiến cô không ngừng run rẩy.
Thấy Lý Uyển Như ngoan ngoãn như một con chó, gã Thiên cấp cũng có phần ngạc nhiên, nhưng hắn chẳng để tâm lắm, vui vẻ hưởng thụ cảm giác được triều bái này.
“Ngẩng đầu lên!”
Hắn ra lệnh cho nữ nhân đang quỳ trước mắt. Lý Uyển Như run rẩy nâng khuôn mặt tái nhợt, nhưng không hề mất đi vẻ quyến rũ mị hoặc của mình, nhìn thẳng vào đối phương.
“Ngươi có biết phạm phải sai lầm gì không? Mặc Tịch ta trước giờ thu mình mà sống, nhưng đám người Thôn Thiên đoàn các ngươi có vẻ hơi quá trớn.”
Mặc Tịch đứng dậy, bước qua đến trước mặt của Lý Uyển Như, sau đó hắn dẫm lên lưng cô, nhẹ nhàng đi ra cửa. Chỉ thấy giọng hắn cất lên trước khi dùng nguyên khí nâng bản thân bay lên:
“Vậy thì, ngươi là chủ, phải tiếp nhận hình phạt thay cho chúng, coi như ta dạy lại đám dong binh các ngươi cách hành xử.”
Lý Uyển Như thở khẽ ra, cứ tưởng mọi thứ đã kết thúc, tên Thiên cấp này quả nhiên không có ý gây sự nha. Bất chợt, một luồng nguyên khí cuốn quanh người của cô, nâng đỡ cơ thể đang run rẩy, kéo cô lên không trung đối mặt với Mặc Tịch.
Hắn lúc này mới lộ ra vẻ tà dâm, lưỡi liếm lép như thể thèm khát thứ trước mặt, dùng nguyên khí kéo sát Lý Uyển Như vào người, tay hắn nâng lên, xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Mặc Tịch khẽ vung tay, nguyên khí sắc bén như lưỡi dao xé toạc toàn bộ y phục trên người Lý Uyển Như, để lộ cơ thể trần truồng, hoàn mỹ. Bộ ngực đầy đặn của cô lắc lư, hơi chùng xuống dưới tác động của trọng lực, nhưng vẫn căng mọng, núm vú hồng hào nhô lên. Bờ eo thon thả uốn cong, cặp mông tròn trịa nảy nở, và đặc biệt là âm hộ hồng hào, khép mở đầy mời gọi, điểm xuyết bởi hình xăm trái tim phấn hồng ngay dưới bụng, khiến đám đông bên dưới rạo rực, tiếng xì xào xen lẫn tiếng thở gấp vang lên không ngớt.
“Ngươi… ngươi dám!”
Lý Uyển Như cắn răng, giọng run run vì tức giận, nhưng cơ thể bị nguyên khí của Mặc Tịch khóa chặt, không thể cử động. Cô cố giữ vẻ uy nghiêm của một phó đoàn trưởng, nhưng ánh mắt sắc bén giờ đây ánh lên chút hoảng loạn. Mặc Tịch chỉ cười khẩy, tay hắn lướt nhẹ qua khuôn mặt cô, ngón tay thô ráp xoa lên đôi môi mọng đỏ, rồi trượt xuống cổ, chạm vào bầu ngực căng tròn, bóp mạnh khiến cô bất giác rên lên một tiếng khe khẽ.
“Chậc, cơ thể này quả là một kiệt tác mà.”
Mặc Tịch thì thầm, giọng trầm đục đầy dục vọng. Hắn giơ tay, nguyên khí hóa thành những sợi dây vô hình, trói chặt cổ tay và cổ chân Lý Uyển Như, kéo căng cơ thể cô thành hình chữ X giữa không trung. Đám đông bên dưới hò reo, một số tên dong binh không kiềm được, bắt đầu huýt sáo, mắt đỏ rực nhìn thân thể cô phơi bày không chút che đậy. Những kẻ bị Thôn Thiên đoàn lừa mua vật phẩm hay thuê nhà giá cao đều đang vô cùng hưng phấn, cuối cùng cũng có người trừng phạt ả, thay bọn hắn trút cơn giận mà không dám bộc phát này.
Mặc Tịch chậm rãi tiến lại gần, bàn tay to lớn vuốt ve từ ngực cô, xuống eo, rồi dừng lại ngay hình xăm trái tim. Hắn cúi xuống, lưỡi liếm nhẹ lên làn da mịn màng, khiến Lý Uyển Như rùng mình, âm hộ bất giác co bóp, một dòng chất lỏng trong suốt chảy xuống, lấp lánh dưới ánh nắng.
“Ngươi xem, cả cơ thể ngươi đang cầu xin ta.”
Hắn cười lớn, giọng vang vọng khắp quảng trường.
Đám đông bên dưới càng thêm cuồng nhiệt, tiếng hét vang lên như sấm. Dục vọng bắt đầu nhen nhóm phản chiếu lên cơ thể của Lý Uyển Như khiến cô càng thêm rạo rực, cơn nứng liên tục dâng cao, dâm thủy không ngừng chảy xuống bên đùi.
Lý Uyển Như nghiến răng, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Tiền bối, xin tiền bối tha cho…”
Cô gằn giọng, nhưng lời nói bị cắt ngang khi hắn bất ngờ đưa tay, ngón tay thô bạo xâm nhập vào âm hộ cô, khuấy động mạnh mẽ. Cô cắn môi, cố nén tiếng rên, nhưng cơ thể phản bội, run rẩy dữ dội, từng đợt khoái cảm khiến cô khó lòng giữ vững lý trí.
Lý Uyển Như, phó đoàn trưởng Thôn Thiên dong binh đoàn, lơ lửng giữa không trung, cơ thể trần truồng bị nguyên khí của Mặc Tịch khóa chặt, kéo căng thành hình chữ X. Thân hình hoàn mỹ của cô, với bộ ngực căng tròn, bờ eo thon thả, và cặp mông nảy nở, phơi bày dưới ánh nắng, hình xăm trái tim phấn hồng dưới bụng lấp lánh như một lời mời gọi đầy dâm mỹ. Âm hộ cô, hồng hào và ướt át, khép mở liên tục, dâm thủy chảy xuống thành dòng, lấp lánh như ngọc.
“Ngươi xem, Lý Uyển Như, cả Đông Lĩnh trấn đang chiêm ngưỡng ngươi đấy!”
Mặc Tịch cười lớn, giọng trầm đục đầy uy quyền, nguyên khí quanh hắn bùng lên, kéo cô sát vào người. Hắn cởi áo, để lộ cơ thể rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, dương vật to lớn đã cương cứng, đầu khấc đỏ rực, mạch máu nổi lên như muốn bùng nổ.
Hắn cười lớn, giọng trầm đục đầy uy quyền, nguyên khí bùng lên, kéo Lý Uyển Như sát vào người. Không chút do dự, hắn đẩy mạnh hạ thể, dương vật thô bạo xuyên vào âm hộ ướt át của cô, đâm sâu đến tận tử cung. Tiếng va chạm dâm mỹ vang lên, nhịp nhàng mà mãnh liệt, như tiếng trống chiến giữa không trung. Mỗi cú thúc khiến cơ thể cô rung chuyển, bộ ngực đầy đặn nảy lên, núm vú hồng hào lắc lư, dâm thủy tuôn trào, bắn ra theo từng nhịp đẩy.
Lý Uyển Như cắn môi, cố nén tiếng rên, nhưng cơ thể phản bội, âm hộ co bóp mạnh mẽ quanh dương vật của Mặc Tịch, như muốn nuốt chửng hắn. Cơn nứng trong cô dâng cao, từng đợt khoái cảm như sóng thần ập đến, khiến lý trí dần tan biến. Dương vật của hắn, to lớn và nóng bỏng, cọ xát vào thành âm đạo, đầu khấc liên tục công phá tử cung, mỗi cú đẩy như muốn xé toạc cô ra.
“Ôi… Ahh… Nó… nó chạm tận trong… Ta… ta tan ra mất… Ưmm!”
Cô thì thầm, giọng khàn khàn, đôi môi mọng đỏ hé mở, ánh mắt mơ màng lấp lánh dục vọng. Lời nói không còn là sự chống cự, mà như lời mời gọi đầy dâm đãng.
Mặc Tịch ngẩn ra một giây, rồi cười lớn, giọng khoái chí vang vọng.
“Hay lắm, phó đoàn trưởng! Bản chất dâm đãng của ngươi cuối cùng cũng lộ ra!”
Hắn tăng nhịp, dương vật ra vào như vũ bão, mỗi cú thúc sâu hơn, mạnh hơn, đầu khấc đâm thẳng vào tử cung, khiến Lý Uyển Như rên rỉ không ngừng. Âm hộ cô co bóp dữ dội, dâm thủy tuôn như suối, chảy dọc theo đùi, nhỏ giọt xuống không trung. Hắn không chỉ đẩy, mà còn xoay hông, khiến dương vật cọ xát mọi ngóc ngách bên trong cô, kích thích từng điểm nhạy cảm, khiến cô run rẩy trong khoái lạc.
Lý Uyển Như, giờ đây hoàn toàn mất đi vẻ uy nghiêm của phó đoàn trưởng, chủ động uốn éo cơ thể, hông đẩy ngược, phối hợp nhịp nhàng với từng cú thúc của Mặc Tịch. Đôi chân thon dài quấn chặt quanh hông hắn, kéo dương vật vào sâu hơn, như muốn hắn lấp đầy mọi khoảng trống trong cô.
“Haa… A… Mạnh hơn… xâm chiếm ta đi… Ta là của tiền bối… Ưm!”
Cô rên rỉ, giọng ngọt ngào như mật, ánh mắt lấp lánh dục vọng, hình xăm trái tim dưới bụng như sáng lên, hòa cùng nhịp đập dồn dập của gã nam nhân.
Cơ thể của Lý Uyển Như rung lên từng nhịp. Mỗi lần dương vật của Mặc Tịch đâm sâu, tử cung cô như bị công phá, từng đợt khoái cảm mãnh liệt khiến cô gần như mất đi ý chí. Cô ôm chặt lấy hắn, móng tay cào lên lưng hắn, để lại những vết đỏ rực.
“Ah… Hự… Sâu hơn nữa… Tiền bối… ta… ta sắp… Ưmm!”
Cô thì thầm, giọng run rẩy, không còn chút kiêu ngạo của một phó đoàn trưởng, chỉ còn lại sự khao khát nguyên thủy.
Mặc Tịch cười gằn, đôi tay bóp mạnh vào cặp mông tròn trịa của cô, nâng cô lên để dương vật đâm sâu hơn. Hắn xoay người, thay đổi góc độ, khiến đầu khấc chạm đến những điểm nhạy cảm sâu nhất, khiến Lý Uyển Như rú lên, cơ thể cong lên trong khoái lạc tột độ. Dâm thủy chảy thành dòng, ướt đẫm hạ thể cả hai, tạo nên những âm thanh dâm mỹ không ngừng. Hắn cúi xuống, ngậm lấy núm vú cô, cắn nhẹ, khiến cô rên to hơn, cơ thể run rẩy không kiểm soát.
“Ô… Ôi… Sướng… sướng chết mất… A… Đừng chậm lại… Ahh!”
Cảnh tượng dâm mỹ khiến đám đông hít thở dồn dập, dục vọng không ngừng dâng cao. Mà Lý Uyển Như lại có thể cảm nhận được hết những cảm xúc đó, cơ thể cô càng lúc càng nóng hơn. Tiến đến bên bờ vực mất đi lý trí.
Lý Uyển Như, giờ đây hoàn toàn bị dục vọng chi phối, chủ động đẩy hông mạnh hơn, âm hộ siết chặt dương vật hắn, như muốn hút lấy toàn bộ tinh hoa của hắn.
“Ahh… Hự… Tiền bối… cho… Ah… ah… ta… hết đi…”
Cô rên rỉ, giọng như cầu xin, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào Mặc Tịch, không còn chút phòng bị. Hình xăm trái tim phấn hồng dưới bụng cô như rung lên theo từng nhịp thúc, như thể hòa nhịp với cơn cực khoái đang đến gần.
Mặc Tịch, bị kích thích bởi sự chủ động của cô, gầm lên, dương vật phình to hơn, đẩy nhanh hơn, mỗi cú thúc như muốn xé tan tử cung cô. Cuối cùng, cả hai cùng đạt đỉnh, Lý Uyển Như hét lên, cơ thể co giật dữ dội, dâm thủy phun ra như suối, trong khi Mặc Tịch phóng ra dòng tinh nóng bỏng, lấp đầy cô. Họ lơ lửng giữa không trung, cơ thể quấn chặt lấy nhau, hơi thở gấp gáp, trong khi khoái lạc vẫn còn lan tỏa, khiến Lý Uyển Như ngã vào lòng hắn, hoàn toàn kiệt sức nhưng thỏa mãn.
Cô hoàn toàn ngất đi, nhưng âm hộ không ngừng co bóp, dâm thủy vẫn rỉ ra không ngừng đi kèm với tinh dịch trắng đục. Dục vọng từ đám đông đã nuốt chửng lấy Lý Uyển Như, khiến thần trí cô giờ đây hoàn toàn không ổn định chút nào…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 100 |
Ngày cập nhật | 13/06/2025 13:51 (GMT+7) |