Không khí ở đây dày đặc mùi tanh tưởi, hỗn tạp của phân người, nước thải và rác mục lâu ngày chưa ai dọn. Lý Uyển Như khẽ nhíu mày, một tay bịt chặt mũi, tay còn lại nâng vạt áo, cố bước qua con đường ẩm ướt, nhớp nháp như phủ đầy rêu và bùn loãng. Mỗi bước chân đều phát ra tiếng “sột soạt” khó chịu.
Cuối cùng, cô dừng lại trước một căn nhà hoặc chính xác hơn là đống gỗ dựng tạm có hình dáng như một căn nhà. Mái nghiêng ngả, cửa trước chỉ là một tấm ván mục nát dựa vào khung như thể chạm nhẹ cũng đủ khiến nó đổ sụp. Không chút do dự, cô đưa tay đẩy cánh cửa.
“Két… kẹt…”
Tiếng bản lề rỉ sét vang lên rợn người, kéo theo âm thanh như thể da thịt bị xé toạc, rít qua thính giác một cách trơ trọi và thô bạo.
Đây là nơi tập trung những kẻ vô gia cư, những người tị nạn từ khắp các vùng chiến sự đổ về Phong Đô thành. Trí nhớ của nguyên chủ hiện lên từng mảnh, chắp nối thành một bức tranh bi thương: Chiến tranh liên miên giữa các quốc gia khiến dân lành không còn đường sống. Những người nghèo, không đất, không cơ hội, không thân thích, đành dắt díu nhau chạy đến đây với hy vọng mong manh rằng phồn hoa đô hội sẽ dành cho họ một chỗ đứng.
Nhưng Phong Đô chưa bao giờ có chỗ cho kẻ bần hàn. Những nông dân thất học đến đây chỉ còn biết cúi đầu van xin làm thuê cho địa chủ, cho thương nhân. Kẻ khỏe mạnh thì được nhận vào bến bãi, công trường. Những kẻ yếu đuối, già cả thì bị đẩy ra rìa xã hội, lang bạt đầu đường xó chợ, sống nhờ vào đồng bố thí rơi rớt và những phần trợ cấp ít ỏi của hoàng gia vốn chẳng mấy khi tới được tay họ.
Lý Uyển Như từng là một phần trong số đó. Khi cái nghèo dồn họ vào chân tường, cha mẹ cô đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bán đứa con gái duy nhất cho kỹ viện, đổi lấy chút ngân lượng rồi rời khỏi nơi này mãi mãi.
Cánh cửa mở hẳn, để lộ một không gian âm u, mốc meo. Ánh sáng lờ mờ len lỏi qua những khe ván hở, chiếu lên từng đống rơm ngả màu nâu bẩn, lấm lem bởi mồ hôi, nước tiểu và cả máu. Mùi gỗ ẩm, vải mốc và cơ thể chưa tắm gội từ nhiều ngày bốc lên nồng nặc.
Không có giường, không có bàn ghế. Chỉ là sàn đất lót rơm, rải rác trên đó là vài tấm vải rách bọc lấy thân người đang ngủ mê mệt. Những kẻ đó, hẳn là cư dân lâu năm của nơi này, nằm im thin thít, có kẻ ngáy to, có kẻ run lẩy bẩy như đang lên cơn sốt.
Căn phòng nhỏ bé, còn hẹp hơn cả căn buồng hầu hạ của cô trong Thanh Quan viện, vậy mà nhét đến hơn chục ổ rơm. Không khí nơi này đặc quánh, đặc đến mức khiến người ta muốn nôn ói.
Một vài kẻ khất cái gần cửa ngoảnh đầu lại, ánh mắt dại đi vì đói và bệnh, nhưng vẫn không giấu được sự sửng sốt. Họ nhìn chằm chằm vào thân ảnh gầy guộc nhưng yểu điệu của Lý Uyển Như như thể nhìn thấy một thứ không thuộc về nơi đây.
Bởi vì đúng là như vậy.
Đã lâu rồi, nơi bẩn thỉu này không có người mới bước vào. Những kẻ lang thang giờ đây đều bị chuyển về khu tập kết ở thành Nam, nơi tập trung lao động tay chân cho các xưởng lớn. Chỉ còn những kẻ không thể gánh nổi một bao than hay dọn nổi một xe rác mới bị bỏ lại đây già, bệnh, tật nguyền, và vô dụng.
Cô từng ở giữa họ. Và giờ đây, cô đã trở lại.
Lý Uyển Như không dừng mắt lại quá lâu. Cô nghiến nhẹ răng, cố trấn áp cảm giác rạo rực mơ hồ đang nhen lên từ nơi thẳm sâu trong cơ thể. Một tay thọc vào túi, cô lôi ra năm văn tiền, ánh đồng bạc ánh lên dưới lớp ánh sáng nhợt nhạt như đang vẽ nên một tia hy vọng giữa bầu không khí mục nát.
Cô bước tới, đưa số tiền đó cho một gã khất cái trông nhanh nhẹn và còn giữ được chút tỉnh táo. Những kẻ khác lập tức trừng mắt nhìn, ánh nhìn pha lẫn tham lam, ngưỡng mộ và thèm khát. Nhưng cô không để tâm đến điều đó. Đôi môi khẽ động, giọng nói vang lên bình thản:
“Gọi thêm vài người nữa tới đây.”
Gã khất cái thoáng sững người, không tin vào tai mình. Với hắn, năm văn tiền là một gia sản, đủ để mua hai, ba ngày no bụng, đủ để hắn khỏi phải ngủ bụng rỗng dưới mái hiên lạnh ngắt. Nhưng hắn cũng biết rõ không thể bỏ qua cơ hội này. Không hỏi han gì thêm, gã vội vã đứng lên, lủi vào ngõ sâu với tốc độ hiếm thấy ở một thân thể tưởng như mỏi mệt đến tận xương cốt.
Lý Uyển Như lặng lẽ dõi theo bóng hắn dần khuất sau những bức tường mục nát, rồi quay người lại. Trong căn phòng ẩm thấp, ba kẻ còn tỉnh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt mơ hồ như thể chưa biết mình đang thực sự chứng kiến điều gì. Hai kẻ khác thì vẫn ngủ, say đến độ chẳng mảy may để ý đến xung quanh, hoàn toàn bị cắt đứt khỏi dòng chảy thời cuộc…
Không chờ ba gã khất cái bần tiện phản ứng, cô nhẹ nhàng cởi bỏ lớp váy lụa mỏng, để lộ thân hình nõn nà, quyến rũ chết người. Bộ ngực đồ sộ, trắng ngần như ngọc nhưng đầy vết thâm tím, núm vú sẫm màu dựng đứng, lắc lư trước mắt ba gã, không chút che đậy bởi nội y. Âm hộ không mấy hồng hào nhưng mép thịt lấp lánh dâm thủy, lộ ra khi cô khẽ dạng chân, như lời mời gọi dâm dục.
Mọi động tác đều nằm trong tính toán của Lý Uyển Như. Cô biết Hoan Du Thánh Điển cần hấp thụ tinh dịch để thăng tiến sức mạnh, nhưng kỹ nữ chỉ tiếp khách về đêm, mà cơn khát dục vọng và nhu cầu tu luyện không cho phép cô chờ đợi.
Phong Đô thành xa lạ với cô, chỉ có Thanh Quan viện và khu ổ chuột này là nơi nguyên chủ quen thuộc. Hành động phóng túng ở đây giúp cô tránh ánh mắt của quan giám sát, bởi luật Yên quốc nghiêm cấm dâm dục công khai.
Hoan Du Thánh Điển yêu cầu tinh dịch chất lượng cao để thu nguyên khí, nhưng Lý Uyển Như nhận ra, ngoài mấy gã công tử sinh hoạt quá độ, yếu ớt, cô không có đối tượng nào tốt hơn đám khất cái bần tiện này để thử nghiệm tâm pháp. Dù thấp hèn, họ vẫn là nguồn tinh dịch dồi dào, đủ để cô tu luyện.
Ba gã khất cái, mắt trố ra, miệng há hốc, nhìn chằm chằm cơ thể cô. Làn da trắng nõn in đầy vết bầm tím từ những lần giao hoan trước, như minh chứng cho cuộc sống phóng túng của cô, càng kích thích dục vọng của họ. Bộ ngực đồ sộ lắc lư, cặp mông tròn trịa ửng đỏ, âm hộ ướt át rỉ dâm thủy, khiến hạ thân họ căng phồng, dương vật cương cứng qua lớp quần rách tả tơi.
“Mẹ nó… con điếm này… đẹp quá…” Một gã lẩm bẩm, nước dãi chảy dài.
“Gọi hai gã kia dậy, ta cần các ngươi quan hệ với ta, 50 văn tiền một người, ta sẽ thanh toán sau đó.”
Lý Uyển Như nói với giọng cực kỳ mê người, đây là một trong những kỹ năng cơ bản của Hoan Du Thánh Điển. Cô cầm bàn tay dơ bẩn, đầy ghét, của gã gần nhất, đặt lên bộ ngực mình, ép hắn xoa nắn, ngón tay thô ráp cọ xát núm vú, khiến cô cong nhẹ, rên khe khẽ: “Ưm…”
Đồng thời, tay cô luồn vào đáy quần rách của hắn, nắm lấy dương vật ỉu xìu, vuốt nhẹ. Cảm giác nóng hổi từ hạ thân khiến dương vật gã cương lên nhanh chóng, mạch máu nổi rõ, đầu khấc lấp lánh chất lỏng.
Cảm giác mát rượi từ bàn tay, xúc cảm từ hạ thân khiến hắn run rẩy, lý trí tan biến, hắn chẳng quan tâm là có tiền hay không, mục tiêu trước nhất của hắn chỉ có một.
“Địt… địt chết con điếm lẳng lơ trước mặt”.
Không đợi gã khất cái hành động, Lý Uyển Như ánh mắt lấp lánh dục vọng nhưng vẫn tính toán, đưa ra yêu cầu phù hợp với tu luyện:
“Tất cả các ngươi thỏa sức quan hệ với ta, nhưng phải xuất vào trong, không cần biết lỗ nào, chỉ cần đưa hết tinh dịch vào cơ thể ta. Nếu không làm được, phải có vật dụng chứa đựng!”
Giọng cô quyến rũ, nhưng lạnh lùng, như ra lệnh. Năm gã khất cái mắt đỏ rực, gật đầu như gà mổ thóc, hạ thân căng phồng, sẵn sàng lao vào như thú hoang.
Thấy họ đồng ý, Lý Uyển Như buông bỏ việc trấn áp tâm trí. Luồng khí nóng từ âm hộ lan khắp cơ thể, như ngọn lửa thiêu đốt, khiến cô rung động. Cảm giác ham muốn mãnh liệt, rạo rực, tràn ngập đại não, nhấn chìm lý trí. Âm hộ cô co bóp cuồng nhiệt, dâm thủy phun ra, ướt đẫm đùi, lấp lánh dưới ánh trăng.
“Haa… nóng quá… ta cần… tinh dịch…”
Cô rên rỉ, giọng lạc đi, cơ thể uốn éo, bộ ngực lắc lư, như mời gọi đám người trước mắt.
Trong căn phòng bẩn thỉu của khu ổ chuột thành Tây, không khí ngột ngạt, nặng mùi rác rưởi, mồ hôi, và nhục dục. Ánh nắng mờ nhạt xuyên qua kẽ hở mái nhà rách chiếu rọi lên cơ thể Lý Uyển Như.
Lớp váy lụa mỏng chưa cởi hết, treo lơ lửng trên hông, để lộ thân hình nõn nà, quyến rũ chết người. Bộ ngực đồ sộ, trắng ngần như ngọc, in đầy vết bầm tím từ những lần giao hoan trước, lắc lư dâm mỹ. Âm hộ rỉ ra dâm thủy không ngừng, ướt đẫm đùi, lấp lánh trên sàn đất nứt nẻ. Năm gã khất cái bần tiện, mắt đỏ rực dục vọng, chẳng quan tâm đến lớp váy còn sót lại, vây quanh cô như đàn sói đói, bàn tay dơ bẩn vuốt ve khắp cơ thể cô.
Một gã, thân hình gầy gò nhưng lực lưỡng, nắm chặt bầu vú cô, năm ngón tay thô ráp hằn sâu vào da thịt trắng nõn, xoa nắn mạnh bạo, kéo dài núm vú, khiến cô cong nhẹ, rên khe khẽ: “Ưm…”
Một gã khác, ánh mắt tà dâm, có vẻ từng là kẻ ăn chơi, đưa tay xoa mép âm hộ cô, ngón tay thô ráp cọ xát âm vật nhạy cảm, luồn vào bên trong, khuấy động dâm thủy thành tiếng “nhép nhép” dâm mỹ.
“Mẹ nó, lồn ướt thế này, đúng là điếm thượng hạng!” Gã cười nham nhở.
Hoàn toàn buông bỏ tâm trí, giờ đây Lý Uyển Như không còn là thánh nữ đoan trang gì hết. Như con thú hoang, cô nắm lấy dương vật sần sùi, đầy cục thịt nhô ra của một gã khất cái, đưa vào miệng nhỏ xinh, lưỡi liếm láp đầu khấc, cuốn quanh thân dương vật, nhấm nháp vị tanh nồng.
“Ưm… ưm… ưm…”
Tiếng ngậm mút dâm mỹ vang lên, hòa lẫn tiếng thở dốc trong căn phòng bẩn thỉu.
Dương vật gã sần sùi những cục thịt nhô ra, nếu Lý Uyển Như còn lý trí sẽ nhận ra ngay gã mang căn bệnh về tình dục, một kỹ nữ không cho phép bản thân tiếp khách như vây, nếu mang bệnh thì cuộc đời của kỹ nữ đó xem như đã chấm dứt rồi.
Nhưng mà đối với Lý Uyển Như thì chẳng có vấn đề gì, công pháp có thể hấp thu và chuyển hóa cả những bệnh dơ bẩn đó, nên cô không cần phải lo lắng vấn đề ảnh hưởng bản thân, hoàn toàn buông thả cơ thế ngày càng rạo rực.
Dù tâm trí đã không thể kiểm soát nhưng từng đợt khoái cảm dâng tới thì Lý Uyển Như vẫn có thể cảm nhận được. Gã khất cái ăn chơi đã nhét dương vật thô to, đỏ rực, đâm mạnh vào âm hộ cô, đầu khấc xuyên qua mép thịt ướt át, cọ xát thành âm đạo, chạm tận tử cung đan điền của cô.
“Haa… sâu… sướng…”
Lý Uyển Như rên lên khe khẽ, hông uốn éo, âm hộ co bóp cuồng nhiệt, dâm thủy phun ra, ướt đẫm hạ thân gã. Hắn đẩy hông liên tục, tiếng “nhóp nhép” nhục dục vang vọng, hòa lẫn tiếng rên khe khẽ từ miệng cô, vẫn ngậm mút dương vật sần sùi.
Dương vật trong miệng giật giật, cô mút mạnh hơn theo bản năng của tâm pháp. Một cỗ tinh dịch nóng bỏng, đặc sệt tràn ngập miệng cô, khiến cô thở dốc, cuống họng khó chịu.
“Không thể nôn ra… đều là nguyên liệu tu hành…”
Cô nghĩ, cố nuốt hết, vị tanh nồng lan xuống họng, khiến cô run rẩy.
Thấy cảnh này, mấy gã khất cái như được chấn hưng tinh thần, lập tức một gã đã không thể chờ đợi, tiến tới hậu môn của cô, kê dương vật bẩn thỉu vào lỗ nhỏ khít khao, chưa từng được sử dụng của cô.
Lỗ hậu của Lý Uyển Như chưa từng được sử dụng, bởi lẽ khách hàng của cô thường là công tử thế gia, họ cho rằng lỗ hậu là bẩn thỉu nên chẳng ngó ngàng tới. Giờ đây khi gã khất cái cố gắng đút vào khiện Lý Uyển Như cảm thấy đau rát vô cùng, đây chính là lần đầu tiên của cô.
“Ah… ah… đừng… đừng đút vào đó… ah… ah… đau quá… ưm… ưm”.
Dù cố gắng từ chối nhưng tiếng rên rỉ của cô như tiếp thêm dộng lực cho gã vậy.
Công pháp vận chuyển, cảm giác đau biến mất, thay vào đó là cảm giác sung sướng trước giờ Lý Uyển Như chưa từng trải nghiệm.
“Ưm… ưm… sướng quá… mạnh hơn… mạnh… ah… ah… ah… mạnh hơn nữa đi”.
Hông Lý Uyển Như liên tục nhấp nhô, dù chân không chạm đất, mông được hai tên khất cái nâng đỡ mà không ngừng nhún nhảy trên cả hai dương vật nóng hổi, âm hộ và hậu môn co bóp cuồng nhiệt, dâm thủy và tinh dịch cũ chảy thành dòng.
“Mẹ kiếp, con chó cái này chơi sướng quá. Rên này, rên này”
Vừa nói, gã trước mặt tên Nhất lại không ngừng vỗ vào cặp vú đang đong đưa trước mặt, để lại từng dấu tay đỏ rực. Nhất sau đó liền cúi xuống liếm mút bên nhũ hoa có chút thâm của Lý Uyển Như, răng cắn nhẹ khiến cô cong người, rên càng lúc càng lớn:
“Ah… ah… phải phải, ta chính là chó cái, mau địt, địt mạnh hơn nữa đi… ah… ưm… các vị mau… mau địt chết ta”
Tiếng rên rỉ không ngừng vang lên kết hợp tiếng nhóp nhép, tiếp bì bạch vang vọng trong phòng.
“Nhận lấy này con điếm, lão tử cho mày hết”. Nhất nói.
Hai tên khất cái đồng thời giật người, nhịp hông nhấp càng mạnh hơn như để làm động lực cho cú bắn uy lực của mình.
“Ah… ah… ra, ra hết vào trong của… của ta”.
Lý Uyển Như rên rỉ nhưng vẫn nhớ được nguyên nhân mình tới đây.
“Của ta? Con điếm mày xưng hô thế nào cơ?”
Nhất lộ rõ là một kẻ từng trăng hoa, gã có thể thấy con điếm trước mặt này đang mất dần lý trí, liền lên tiếng khiêu khích.
Lý Uyển Như chẳng suy nghĩ được nhiều, giờ đây cô chìm trong cảm xúc khoái lạc do tình dục mạng lại, vội trả lời:
“Ahh… Uyển Nhi… Uyển Nhi là con điếm… xin các ngài… xuất hết vào con điếm này…”
Hai tên khất cái Nhất vầ Nhị nhìn nhau, ánh mắt tỏ vẻ hài lòng khi con điếm trước mặt nghe lời tốt. Đẩy hông mạnh, cả hai đồng thời bắn ra những gì tinh túy nhất vào hai cái lỗ đang chơi đùa. Tinh dịch nóng bỏng lấp đầy hai dâm huyệt của Lý Uyển Như, tràn ra ngoài, mang theo cả dâm thủy không ngừng nhỏ giọt xuống đất.
“Ưm… a… aah… aaah… n – … ưh… sướng… chết mất…”
Lý Uyển Như rên không ngớt vì khoái cảm, cô cảm thấy mình bị đặt xuống sàn, tinh dịch từ hai lỗ bên dưới không ngừng trào ra ngoài, thấm ướt cả sàn nhà bẩn thỉu.
Cô thở hổn hển, vẫn tỉnh táo chút ít, nói lớn:
“Đừng… đừng để sót tinh dịch… lấy vật dụng chứa đựng… tinh dịch các ngài là món quà của Uyển Nhi!”
Nhưng những gã khất cái đâu biết mục đích của cô, chúng cảm thấy con điếm này thật sự dâm loạn, càng kích thích hai tên chưa được quan hệ kia.
Chẳng cho Lý Uyển Như cơ hội thở dốc, hai gã Tứ và Ngũ lập tức đến thay đồng bạn, Tứ nhét dương vật của mình vào lỗ hậu của Lý Uyển Như mà chẳng ngại tinh dịch trước đó của gã Nhị.
Ót một tiếng, dương vật dễ dàng đi vào bên trong, Tứ liền nâng mông của Lý Uyển Như lên, không ngừng nhấp.
Lý Uyển Như chống hai tay, cố gắng nâng chân thì nhận thấy tên Tứ đang không ngừng đẩy cô về phía trước, về phía của tên Ngũ đã nằm sẵn tự bao giờ.
Hiểu ý, Lý Uyển Như bò tới dương vật của Ngũ, cô bò bằng cả hai tay với chân, phía sau vẫn là Ngũ không ngừng thúc đẩy. Vào đúng vị trí, Lý Uyển Như ngồi xuống đưa dương vật của Ngũ vào đúng âm hộ của mình, cùng lúc nuốt trọn cả hai căn dương vật nóng hổi.
Nhìn dáng vẻ như một con chó cái của Lý Uyển Như, Tứ càng hưng phấn, ra sức nhấp mạnh, tay đánh lên bờ mông căng mọng của cô, để lại dấu đỏ rực.
“Ahh… sướng… địt Uyển Nhi… Uyển Nhi là chó cái của các ngài… ahh…”
Bỗng, cửa gỗ mục bật mở, ánh sáng chiếu qua khe cửa soi rõ cảnh dâm loạn của cả căn phòng. Lý Uyển Như không khác gì một con chó cái, bị hai gã khất cái xâm chiếm, tinh dịch và dâm thủy chảy khắp sàn. Cạnh đó là ba gã khác đứng vây quanh, dương vật cương cứng, sẵn sàng thay phiên. Tiếng rên dâm loạn, tiếng “nhóp nhép”, và tiếng “bạch bạch” đột ngột im bặt, cả căn phòng chìm trong sự căng thẳng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 100 |
Ngày cập nhật | 13/06/2025 13:51 (GMT+7) |