Lý Uyển Như bừng tỉnh. Cơn đau nhức dữ dội như búa bổ khiến cô không kịp thở nổi, từng nhịp tim như có hàng ngàn mũi kim đâm xuyên qua não, đau đến choáng váng.
Cô cố gắng nén lại cảm giác quay cuồng trong đầu, gắng gượng ngẩng lên. Ánh sáng mờ mờ từ cửa sổ phủ rèm mỏng chiếu nghiêng vào phòng, chiếu lên một khung cảnh xa lạ nhưng lại khiến lòng cô dâng lên cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Một căn phòng đơn sơ, vắng lặng. Ở giữa là một chiếc bàn tròn thấp, bốn chiếc ghế gỗ kê quanh. Trên mặt bàn phủ một lớp bụi mỏng, có một giá nến đã nguội lạnh từ lâu, bên cạnh là vài chiếc cốc sứ thanh nhã xô lệch, rơi vãi lẫn trên nền đất. Kiểu dáng và hoa văn trên chúng giống hệt chiếc bình sứ nằm lăn lóc cạnh chân bàn.
Lý Uyển Như cúi đầu nhìn sàn nhà, những mảnh quần áo mỏng như cánh ve vương vãi khắp nơi. Vải mỏng đến nỗi chỉ cần liếc qua cũng biết chúng chẳng thể che kín thân thể.
Bỗng dưng, một cơn chấn động dữ dội dội lên trong đầu khiến tầm nhìn của cô tối sầm lại. Trước mắt cô, từng loạt hình ảnh chằng chịt hiện ra, mơ hồ, hỗn loạn, dường như là những mảnh vỡ ký ức.
“Đây là… ký ức?”
Cô thầm nghĩ, nhưng trong lòng lại vô cùng bất an. Có thứ gì đó rất quan trọng, dường như đã bị lấy đi. Cô không biết mình đã quên điều gì, cũng không biết bản thân đang ở đâu, chỉ có một cảm giác trống rỗng lan dần trong tim.
Cơn đau đầu dần lắng xuống. Lý Uyển Như thử nhấc người rời khỏi giường, nhưng mỗi cử động đều kéo theo cơn đau rát khắp toàn thân, đặc biệt là ở vùng hạ thể. Cô nhăn mặt, theo bản năng cúi xuống ngửi người, liền phát hiện cơ thể mình bốc lên một mùi ngai ngái khó chịu, nhớp nháp và bẩn thỉu đến mức khiến dạ dày cô quặn lại.
Cô giơ tay lên nhìn, xoay cổ tay một cách chậm rãi. Trên mu bàn tay trái, một vết bớt hình trái tim mờ nhạt hiện ra. Ánh mắt cô khựng lại.
Ngay khoảnh khắc ấy, thêm một chuỗi ký ức nữa ập đến, vỡ vụn, nhưng dai dẳng. Chúng đâm vào tâm trí như mảnh thủy tinh vỡ, không thể ghép lại nhưng cũng không thể gạt đi.
Lý Uyển Như ngồi lặng một lúc, nhắm mắt lại. Cô không vội hoảng hốt, cũng không bật khóc. Khi mở mắt ra lần nữa, đáy mắt cô đã trở nên bình tĩnh lạ thường.
Một sự trấn định đến lạnh lẽo. Như thể trong cơn mê man, cô đã bước ra khỏi một tầng vỏ bọc cũ kỹ, để rồi đối diện với chính mình bằng một ánh nhìn hoàn toàn khác.
“Trùng sinh ư? Thật kỳ lạ…”
Lý Uyển Như nhìn chằm chằm vào vết bớt hình trái tim trên mu bàn tay, đáy mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc. Vết bớt này vốn là dấu hiệu truyền thừa đặc biệt trong dòng tộc cô, chỉ xuất hiện duy nhất trên một người mỗi thế hệ, thường di truyền theo mẫu thân. Theo lẽ thường, khi cô chết đi, vết bớt ấy cũng sẽ biến mất. Thế nhưng giờ đây, nó lại rõ ràng hiện hữu trên thân xác mới.
Từng mảnh ký ức mơ hồ, rối loạn dần được sắp xếp lại. Dù không thể nhớ được toàn bộ những gì đã trải qua ở kiếp trước, cô vẫn mơ hồ nhận ra rằng bản thân đã chuyển sinh. Và trước khi chết, cô từng là một Thánh Nữ.
“Đúng vậy… ta từng là một tu luyện giả, là một trong số hiếm hoi xông phá Thánh cảnh, trở thành Thánh trẻ nhất trong lịch sử. Nhưng ta chết thế nào?”
Trong ký ức cuối cùng, cô đang ngồi trên vương tọa của chính cung điện mình kiến lập, bỗng tất cả chìm vào bóng tối. Khi mở mắt ra, đã là nơi này… thân thể này… và cả vết bớt nữa.
Cô không xa lạ gì với việc đoạt xác, trọng sinh. Khi còn sống, cô từng chuẩn bị đủ mọi đường lui, đủ phương pháp để chạy trốn hoặc tái sinh trong trường hợp bất trắc. Nhưng cái chết lần này… lại đến quá đột ngột, đến nỗi không để lại bất cứ dấu hiệu nào.
“Thánh cảnh… lại có thể chết mà không kịp phòng bị lấy một chút?”
Lý Uyển Như đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Đập vào mắt là khung cảnh hỗn độn, mùi ngai ngái còn vương vất, cùng những mảnh ký ức vụn vỡ của nguyên chủ thân xác này ùa về như làn khói đen đặc.
Cô thở dài, thấp giọng:
“Kỹ nữ… lại là một kỹ nữ.”
Từ vương giả tột đỉnh trở thành kẻ hèn mọn nhất đáy xã hội. Từ người được vạn dân kính ngưỡng trở thành món đồ chơi để người ta giày vò, nhục mạ.
Theo ký ức còn sót lại, nguyên chủ cũng tên Lý Uyển Như, sinh ra và lớn lên trong Thanh Quan Viện, chính thức tiếp khách từ năm mười ba tuổi, đến nay đã bảy năm bán thân nuôi miệng.
Cảnh tượng đêm qua còn lờ mờ hiện ra: Một nữ bốn nam, cuồng dã đến nỗi thân thể này gần như kiệt quệ. Kỹ nữ này có sắc nhưng đầu óc ngu muội, không học nổi những kỹ xảo tú bà truyền dạy, nên đành dựa vào “Lạc Ái Dược”, loại thuốc kích thích rẻ tiền mà phổ biến trong kỹ viện.
Cô tự nhủ:
“Sốc thuốc… cũng dễ hiểu. Cơ thể này chắc đã dùng thuốc lâu ngày, càng lúc càng phải tăng liều mới chống đỡ nổi.”
Thứ khiến nguyên chủ tử vong có lẽ chính là vậy. Ai trong chốn thanh lâu chẳng biết hậu quả của Lạc Ái Dược? Nhưng vì tiền, họ vẫn chấp nhận đánh cược. Mỗi lần tiếp thêm một khách, là thêm một cơ hội chuộc thân… hoặc mua lấy một giấc mộng rời khỏi chốn bùn nhơ này.
Lý Uyển Như hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hiểu thứ nhớp nháp trên người mình là gì. Mùi tinh dịch trộn lẫn mồ hôi, khiến người khác chỉ muốn lột da tự tẩy sạch. Cô cười khổ, bước về phía khoảng trống sau bình phong, nơi đặt một bồn gỗ nhỏ, chốn tắm rửa duy nhất của căn phòng thấp hèn này.
Vừa bước được hai bước, cô bỗng khựng lại. Một luồng nóng bỏng kỳ lạ bốc lên từ bụng dưới, nhanh chóng lan khắp toàn thân. Ngứa ngáy, bức rức, như có trăm ngàn con kiến bò dọc da thịt, miệng lưỡi khô khốc, ý thức mơ hồ.
“Không ổn, thuốc còn sót lại trong máu sao?”
Cảm giác này cô chẳng lạ gì, dù đây là lần đầu trực tiếp nếm trải. Cắn răng chịu đựng, cô lập tức khoanh chân ngồi xuống giường, cố gắng định tâm, vận công điều tức.
Nhưng chỉ một khắc sau, sắc mặt cô hoàn toàn tái đi.
Không còn công pháp. Không một tia ký ức nào về tu luyện pháp môn còn sót lại. Mọi thứ đã vỡ vụn như cát bụi trong gió, không cách nào chắp vá.
Ý chí tan rã trong nháy mắt. Cơn khát dục lan tràn, không thể kiểm soát.
Tay cô tự động lần xuống dưới, như bị một bàn tay vô hình điều khiển. Cử động theo bản năng, đâm vào rút ra, cố gắng giảm bớt sự thiêu đốt trong hạ thể.
Trong lúc đó, cô không ngừng lục tìm mảnh vụn ký ức, như người mò kim dưới đáy nước.
Cuối cùng, một cái tên mơ hồ hiện lên. Một công pháp cô từng lướt qua khi còn là Thánh Nữ, sau đó lập tức ném vào xó:
“Hoan Du Thánh Điển.”
Một công pháp được đánh giá là tà đạo, bị chính đạo căm ghét, phỉ nhổ.
Thế mà lúc này, lại là thứ duy nhất cô có thể nắm được như một sợi dây mỏng manh níu lấy sinh mệnh trong cơn cuồng loạn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 100 |
Ngày cập nhật | 13/06/2025 13:51 (GMT+7) |