Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web www.truyensex.autos là trang web dự phòng của website truyensextv2.cc, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv2.cc tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Chinh phục mẹ xinh » Phần 28

Chinh phục mẹ xinh - Tác giả Cửu Long Di Quan


Update Phần 34

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 28: Chinh Phục Mẹ Xinh Khó Tính (3. 5) – Thổ lộ với mẹ

“Em muốn bồi thường cho anh thế nào?” Tôi liếc xéo Mỹ Na.

“Em có thể giúp anh mà.”

“Giúp anh cái gì?”

“Giúp anh giải tỏa chứ sao.”

“Anh không cần.”

“Chị dâu đi học rồi, anh chắc chắn bí bách khó chịu lắm phải không?” Mỹ Na giơ tay lên làm động tác tuốt lên tuốt xuống, cười nói: “Em có thể giúp anh mà.”

Tôi hừ một tiếng cười nói: “Em cứ lặp đi lặp lại một chiêu này mãi, còn có trò gì mới mẻ hơn không?”

“Mới mẻ à?” Mỹ Na cắn ngón tay, suy nghĩ một hồi lâu, mắt đảo một vòng rồi cười một cách ranh mãnh: “Anh trai muốn chơi thế nào? Em đều có thể chiều.”

Tôi không chút suy nghĩ, đưa tay mở cửa chính, nửa người nhảy ra ngoài cửa, quay đầu nói với nó: “Anh muốn chơi ở hành lang, em có dám không?”

“Em dám chứ.” Mỹ Na theo tôi ra khỏi nhà. Tôi một tay đẩy nó vào tường, rồi nhìn nó một cách đầy tình cảm. Mỹ Na dựa vào tường, mắt to tròn tĩnh lặng.

Đối mặt một lúc lâu, nó theo bản năng quay mặt sang một bên. Tôi nắm cằm nó, xoay cái đầu nhỏ của nó lại, ép nó nhìn tôi. Hai má Mỹ Na ửng hồng, cũng không biết là thật sự xấu hổ hay là đang diễn kịch, khẽ hỏi: “Anh muốn chơi thế nào?”

Tôi không để ý đến nó, ngược lại hỏi: “Em đã thẳng thắn như vậy rồi, vậy em không ngại nói xem, rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện giấu anh?”

“Không có đâu.” Mỹ Na chớp chớp đôi mắt to, rõ ràng là đang nói dối.

Tôi hừ lạnh một tiếng: “Bớt đi, em nói trên mặt em bị thương là do bác cả và bà nội đánh, còn nói họ ngược đãi em. Lời này có một chút nào là thật không?”

“Chúng ta vào nhà rồi nói sau được không?” Mỹ Na cười hì hì nhìn tôi: “Em đói bụng rồi. Em vào nấu cơm, đợi chúng ta ăn cơm xong rồi sẽ kể chi tiết cho anh nghe, được không?”

“Không được.” Tôi nói như đinh đóng cột.

“Vậy… vậy anh trai muốn chơi trò gì khác sao?”

“Em nhắm mắt lại trước đi.”

“Làm gì ạ?”

“Nhắm lại rồi sẽ biết.”

Mỹ Na chớp mắt một cái, do dự một lúc lâu rồi cuối cùng cũng nhắm mắt lại, hơn nữa còn theo bản năng ngẩng cái đầu nhỏ lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt thật sự vô cùng tinh xảo đáng yêu. Nhưng tôi không thể nào lại bị con bé ma nữ này mê hoặc được nữa, dứt khoát lẻn vào lại trong phòng, cầm lấy túi rau củ quả lớn nó đặt trên tủ giày, ném hết ra ngoài, sau đó “Rầm” một tiếng, đóng sầm cửa lại.

Qua mắt mèo nhìn ra ngoài, Mỹ Na hình như không hề tức giận, như đã sớm đoán được vậy. Nó nhặt túi rau củ quả lên, đặt bên cạnh cửa, rồi quay người vẫy tay với cửa chính, ngâm nga một điệu hát dân gian rồi bỏ đi.

Tôi bất đắc dĩ thở dài, thật sự là một con bé ma nữ làm người ta vừa hận đến nghiến răng lại vừa không thể nào đoán được.

… Ngày họp mặt gia đình hôm đó lại đúng vào một ngày Chủ nhật. Nhưng lần này không chọn ở nhà mà là tìm một nhà hàng bên ngoài. Buổi trưa, tôi và Huyền My cùng đi. Vào phòng riêng, phát hiện ngoài ba ra thì Mỹ Na và mẹ nó cũng đã ở đó.

Huyền My lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Mỹ Na, có chút khó hiểu. Còn tôi nhìn thấy tình cảnh này, lòng đã có chút dự cảm. Buổi họp mặt gia đình lại mời cả mẹ Mỹ Na đến tham gia, xem ra là muốn công khai mọi chuyện rồi.

Ba giới thiệu chính thức với chúng tôi, nói với chúng tôi: “Vị này là dì Lưu Khiết, là mẹ của Mỹ Na.” Dì Lưu cười chào chúng tôi.

Huyền My mày nhíu chặt, nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của nó, chắc là nó cũng đã đoán ra được ít nhiều rồi. Suốt bữa tiệc, toàn dựa vào ba khuấy động không khí, tôi và Huyền My, kể cả Mỹ Na và mẹ nó, đều không nói lời nào.

Cơm ăn được một nửa, có lẽ ba cảm thấy thời điểm cũng không còn sớm nữa, hắng giọng một cái rồi trịnh trọng nói với chúng tôi: “Ừm… Ba tuần sau sẽ kết hôn với dì Lưu của các con.”

Tôi đã sớm có chuẩn bị tâm lý nên tương đối bình thản. Huyền My thì trợn mắt há hốc mồm, rõ ràng là bị sốc nặng, môi mấp máy, không biết nên nói gì. Ba nhìn chúng tôi, không nói gì thêm, như đang đợi chúng tôi phản ứng.

Im lặng một lúc rất lâu, tôi rót một ly rượu, rồi cầm lấy chai rượu đế trước mặt ba, tự rót cho mình đầy một ly. Ba có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi dù sao cũng đã trưởng thành nên ông ấy cũng không ngăn cản. Tôi nâng ly rượu lên, cụng với ba một cái rồi một hơi uống cạn. Sau đó nghiêm túc nói với ba: “Con tôn trọng sự lựa chọn của ba, nhưng con kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân này của hai người.”

Ba có chút ngạc nhiên, tay nâng ly rượu không, kinh ngạc nhìn tôi, cau mày nói: “Hai hôm trước không phải ba đã nói với con rồi sao, con lúc đó… sao bây giờ con lại…”

“Lúc đó con chỉ biết là ba muốn kết hôn, con chúc phúc ba, tôn trọng sự lựa chọn của ba. Nhưng lúc đó con cũng không biết cô ấy là mẹ của Mỹ Na. Nếu bây giờ con lại chúc phúc ba thì con thật sự rất có lỗi với mẹ con.”

Mỹ Na ngồi đó, không nói một lời, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh. Mẹ nó thì dùng sức cúi đầu, vẻ mặt lúng túng. Huyền My hình như hiểu ý tôi, vội vàng giơ tay phụ họa: “Anh không đồng ý, em cũng không đồng ý.”

“Không phải chứ, các con…” Ba thấy cả hai đứa con cùng phản đối mình, nhất thời không biết nên nói gì.

“Ba ơi, thái độ của con rất rõ ràng. Ba kết hôn với ai, con đều chúc phúc ba, nhưng ba mà kết hôn với mẹ của Mỹ Na thì con không đồng ý.” Tôi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng ba là ba của con, ba muốn làm gì thì con cũng không cản được ba.”

Ba lắc đầu thở dài, nín một lúc lâu mới nghiến răng nói: “Dì Lưu của các con mang thai rồi.”

“Hả?” Huyền My kinh ngạc đến mở to mắt nhìn. Mẹ Mỹ Na mặt mày có chút đỏ ửng, đưa tay kéo tay áo ba, hình như không muốn để ông ấy nói tiếp. Ba không để ý đến cô ấy, tiếp tục nói với chúng tôi: “Các con sắp được làm anh làm chị rồi đấy.”

Chuyện này cũng có chút nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi quay sang Mỹ Na giơ ngón tay cái lên, tính nó lợi hại. Sau đó quay đầu nói với ba: “Con vẫn giữ nguyên câu nói đó, ba là ba của con, ba muốn làm gì thì cứ làm, con không quản được. Nhưng mẹ của Mỹ Na thì con không thừa nhận.”

Tôi tự rót cho mình đầy một ly rượu đế, nâng ly nói với ba: “Ngày cưới của ba, con nhất định sẽ không đến. Hôm nay phận làm con trai, cùng ba uống cho thật đã.”

Ba hình như muốn nói gì đó với tôi nhưng lại thôi, cuối cùng nâng ly rượu lên: “Uống!”

Trước đây uống rượu cùng ba đều là nhấp nháp cho có lệ, điểm đến đó thì dừng. Lần này lại khác, không chỉ buông thả uống cùng ba một cách sảng khoái mà đây cũng là lần tôi uống nhiều nhất từ khi sinh ra đến nay. Một bên uống, ba một bên nhớ lại những chuyện vui hồi chúng tôi còn nhỏ. Nói nói rồi lại khóc, vỗ vai tôi, chảy nước mắt nói: “Là ba có lỗi với mẹ con, ba có lỗi với con và Huyền My.”

Lòng tôi cũng rất khó chịu, cảm thấy rất có lỗi với ba, càng có lỗi với mẹ hơn, luôn miệng nói với ba: “Không không không, là lỗi của con, đều là do lỗi của con trai. Nếu không phải tại con, gia đình này cũng không tan vỡ được.”

“Con nói đúng! Ba là chủ một gia đình, đều là lỗi của ba!”

Mẹ Mỹ Na khuyên ba uống ít lại, lại bị ba đưa tay đẩy ra, lớn tiếng quát: “Ba đang nói chuyện với con trai ba! Cô tránh sang một bên cho tôi!” Mẹ Mỹ Na vừa oan ức vừa lúng túng, quay mặt sang một bên, mắt rưng rưng lệ. Mỹ Na đưa tay nắm chặt lấy tay mẹ nó, như đang khích lệ, an ủi mẹ nó.

Ba đã có chút say, hai mắt đẫm lệ nhìn tôi: “An Đông, con là trưởng nam trong nhà, gia đình này… giao lại cho con đấy. Con nhất định phải chăm sóc tốt cho mẹ và em gái con.”

Tôi cũng choáng váng trời đất quay cuồng, không còn biết phương hướng nữa. Nghe ba nói vậy, tôi đưa tay ôm lấy vai Huyền My, dùng sức ôm nó vào lòng, lớn tiếng nói: “Không thành vấn đề! Mẹ và Huyền My cứ giao cho con. Ba cứ yên tâm đi!”

Ngoài dự đoán là, Huyền My cứ thế ngoan ngoãn để tôi ôm, không hề phản kháng. Mỹ Na ngồi đối diện, nhìn chúng tôi, cắn môi dưới, ánh mắt có chút phức tạp.

Lúc tiệc gia đình kết thúc, ba đã say không biết trời đất gì nữa. Mẹ Mỹ Na tìm nhân viên phục vụ, dìu ông ấy xuống lầu vào xe. Tôi vẫn còn có thể tự đi được, nhưng phải cần Huyền My dìu, bằng không thì hoàn toàn không phân biệt được phương hướng. Mỹ Na đi theo bên cạnh tôi, đưa tay định đỡ tôi, lại bị Huyền My đưa tay cản lại. Con bé ma nữ thường ngày lúc nào cũng hi hi ha ha, lại hiếm khi tỏ ra buồn bã và đau lòng.

Tôi quay đầu nhìn Mỹ Na, giơ ngón tay cái lên, tự giễu cười nói: “Em… mục đích của em… đã… đã đạt được rồi. Em là… là nữ Gia Cát, tính… không sai một ly. Anh không bằng em.”

“Anh ơi, đừng để ý đến nó. Chúng ta đi thôi.” Huyền My liếc nó một cái rồi dìu tôi định rời đi.

Mỹ Na cúi đầu, im lặng một lúc rất lâu rồi nhỏ giọng nói: “Ông ba trước kia của em cũng thường xuyên uống rượu.”

“Hả?” Tôi không nghe rõ nó nói gì.

Mỹ Na hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, nói lớn: “Ông ba trước kia của em cũng thường xuyên uống rượu. Mỗi lần uống say đều định động tay động chân với em. Mẹ em vì bảo vệ em mà lần nào cũng bị ông ấy đánh cho mình đầy thương tích.”

Chuyện này tôi ngược lại lần đầu tiên nghe nói, lòng có chút kinh ngạc. Nhưng đã trải qua vài lần bị lừa, tôi không biết những lời này của nó rốt cuộc là thật hay giả, hừ hừ hai tiếng, hỏi: “Em… nói với anh những chuyện này… làm gì?”

“Không có gì, em chỉ là cảm thấy mẹ em khổ quá. Bà ấy vì sơ suất làm chết người mà phải ngồi tù bốn năm. Sau khi ra tù, công việc không có, người thân cũng chỉ còn lại một mình em. Đều là tại em, là em đã hại mẹ em.” Mắt nó hoe hoe đỏ, muốn khóc mà lại cố gắng kìm nén, trên mặt viết đầy vẻ đau khổ và tự trách, trông không hề giống như đang diễn kịch.

Tôi không biết nên nói gì, im lặng một lát. Huyền My nói: “Em thấy… chuyện này cũng không thể trách chị được, đều là do ông bố nuôi kia của chị không tốt.”

Mỹ Na sụt sịt mũi, nói: “Mẹ em sau khi ra tù, một mình sống cuộc sống không nơi nương tựa. Em chỉ là muốn tìm cho mẹ một mái nhà thôi.”

Tôi cười cười: “Em… vì để tìm nhà cho mẹ em mà phá… phá hủy nhà của chúng tôi. Em sao lại… ích kỷ như vậy?”

“Em thừa nhận em ích kỷ, anh muốn mắng em thế nào cũng được. Nhưng anh đừng trách mẹ em, đây đều là do em tự chủ trương, mẹ em hoàn toàn không biết gì cả.”

Tôi không biết lời nói của nó có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả. Tôi bây giờ đầu óc choáng váng, cũng không có sức lực để phân biệt nữa. Nhìn nó chằm chằm một lúc, rồi dưới sự dìu dắt của Huyền My, tôi vào thang máy. Mỹ Na đứng tại chỗ, nhìn chúng tôi rời đi, không nói một lời.

Vì tôi uống nhiều quá nên tài xế taxi cũng không muốn nhận việc. Huyền My gọi điện thoại cho mẹ, chỉ một lát sau, mẹ đã lái xe đến.

Tôi nhìn mẹ từ trên xe xuống, cười hề hề ngô nghê: “Mẹ ơi, mẹ sao lại đến đây?”

Mẹ nhíu mày, mắng: “Sao lại uống thành ra thế này? Uống bao nhiêu rồi hả?”

“Không… không nhiều lắm, cũng chỉ… nửa chai thôi.”

Mẹ tức giận nhìn sang Huyền My: “Sao lại uống nhiều như vậy? Ai bảo nó uống?”

Huyền My bĩu môi, vẻ mặt oan ức nói: “Không phải em đâu ạ.”

Tôi cười ngô nghê: “Con… với ba con, uống… uống rất vui.” Mẹ vẻ mặt ghét bỏ, thở dài nói: “Được rồi, uống đến mức này rồi thì còn đọc sách gì nữa. Nửa ngày nay lại uổng công rồi.”

Mẹ và Huyền My hai bên trái phải, dìu tôi lên xe. Vừa rồi tôi vẫn luôn dựa vào Huyền My, bây giờ nhìn thấy mẹ, không tự chủ được liền nghiêng người về phía mẹ. Mẹ vẻ mặt sầu não, dùng sức đẩy đầu tôi một cái. Huyền My buổi chiều phải khai giảng, mẹ trước tiên đưa nó về trường, rồi mới quay đầu lái xe về. Có lẽ là vì tôi uống nhiều quá, một mình về phòng trọ mẹ không yên tâm, cho nên tạm thời đưa tôi về nhà.

Đến dưới lầu khu dân cư, mẹ dìu tôi từ trong xe ra. Tôi bây giờ người mềm như không có xương, dựa vào vai mẹ. Khóe mắt liếc nhìn gò má xinh đẹp trắng nõn của mẹ, dưới làn da trắng mịn lại lộ ra một chút hồng hào. Khoang mũi tràn ngập mùi thơm cơ thể đặc trưng của mẹ, chỉ cảm thấy quyến rũ lạ thường, người một trận khô nóng, càng áp sát lại gần hơn.

“Con có thể đi đường cho tử tế được không.” Mẹ nhíu mày cằn nhằn: “Không biết uống rượu mà còn học đòi người ta uống rượu.” Có lẽ là đầu thu thời tiết nóng đã lui, mẹ dìu một thanh niên to xác như tôi lại rất vất vả. Trên hai má trắng nõn như tuyết của mẹ hình như có những giọt mồ hôi mỏng, hồng hồng, nói không nên lời động lòng người.

Nhớ lại đoạn đối thoại với ba ở tiệc rượu lúc nãy, lại nghĩ đến những oan ức và sự nhẫn nhịn của mẹ nửa năm nay, lòng tôi một trận xao xuyến, không tự chủ được giơ tay lên, muốn thay mẹ lau đi mồ hôi, cười ngô nghê nói: “Mẹ ơi, mẹ đẹp quá.”

Mẹ bị hành động của tôi làm cho giật nảy mình, đẩy người tôi ra, nghiêng mắt lườm tôi, lạnh giọng chất vấn: “Con định làm gì hả?”

Tôi nhìn mẹ, lồng ngực một trận nóng ran, tình cảm kìm nén dưới đáy lòng bỗng chốc xông lên đến đỉnh đầu. Mượn hơi rượu, tôi nói ra: “Mẹ ơi, con… đã hứa với ba rồi, con muốn chăm sóc mẹ.”

Mẹ biết tôi đang nói trong lúc say, muốn mắng tôi nhưng lại không biết nên mở lời từ đâu.

“Không cần.”

“Không được!” Tôi đứng một bên, loạng choạng, vỗ ngực nói: “Nam tử hán đại trượng phu, nói… nói lời giữ lời! Con… đã hứa với ba rồi. Mẹ và Huyền My, đều… đều do con chăm sóc.”

“Con trước tiên chăm sóc tốt cho chính mình đi đã. Nhìn xem con ra nông nỗi nào rồi kìa.” Mẹ mất kiên nhẫn nói.

“Con… mặc kệ, con… con, con muốn chăm sóc mẹ.” Tôi lầm bầm hai câu rồi đột nhiên cao giọng, hét lớn: “Huyền Anh!”

Mẹ nghe tôi đột nhiên gọi tên mẹ, không khỏi sững người, rồi lập tức phản ứng lại, nhìn tôi chằm chằm nói: “Con lại nổi cơn điên gì đấy hả?”

“Con thích mẹ!” Tôi cũng không biết mình sao lại thế này, đầu óc đã hỗn loạn, nói năng gì đó hình như hoàn toàn không qua sự kiểm soát của não bộ nữa.

Mẹ giật nảy mình, nhìn quanh bốn phía, may mắn bây giờ là giờ nghỉ trưa, khu dân cư không có ai. “Đừng ở đây say khướt nữa, mau về nhà đi.”

“Con không!” Tôi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mẹ cứ xoay tròn trước mắt tôi. Tôi như được giải thoát, đem những lời kìm nén rất lâu, một mạch nói ra hết: “Mẹ… mẹ không cho con nói, con… cứ phải nói. Con thích mẹ!”

“Được rồi được rồi, mau về nhà rồi nói sau.”

“Không được! Mẹ, mẹ… mẹ nói trước đi, mẹ có thích con không?”

“Thích thích. Con là con trai mẹ, mẹ đương nhiên là thích con rồi.” Mẹ mất kiên nhẫn định kéo tay tôi, bị tôi một phen giằng ra.

“Không được! Con… không phải là con trai mẹ.”

“Vậy con là ai?”

“Con là, con là đàn ông.”

“Con là đàn ông kiểu gì chứ? Con chỗ nào giống đàn ông?”

“Vậy mẹ nói xem, con… con, làm thế nào mớilà đàn ông?”

“Trước hết phải nghe lời mẹ nói, con mớilà đàn ông. Đừng có đùa nữa, mau theo mẹ về nhà.” Mẹ muốn kéo tôi đi vào hành lang, vẫn bị tôi giằng ra.

“Con… con uống say rồi, con nói gì, mẹ… cũng không được tức giận.”

Mẹ tức giận nói: “Mẹ đã tức giận rồi. Mau theo mẹ về nhà!”

“Ba… ba muốn kết hôn rồi.”

Mẹ im lặng một lát rồi mặt lạnh nói: “Kết thì cứ kết, trời có sập xuống đâu.”

“Vậy mẹ không ai thèm… thèm nữa à.” Mẹ trừng mắt nhìn tôi, hai má tức đến đỏ bừng: “An Đông, con có phải lại ngứa đòn rồi không?”

Tôi không hề lay chuyển, tự mình nói: “Con… con muốn theo đuổi mẹ. Sau này… sau này con chính là, người đàn ông của mẹ.”

Mẹ nhìn trái nhìn phải, xác nhận gần đó không có ai rồi hạ giọng, mắng: “Con nói nhỏ thôi. Còn nói năng linh tinh nữa, mẹ sẽ không thèm để ý đến con nữa đâu đấy.” Dứt lời, mẹ làm bộ định bỏ đi. Tôi hoảng hốt, lập tức bổ nhào tới, ôm lấy thân hình trưởng thành gợi cảm của mẹ, ngửi mùi thơm trên người mẹ, chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, dương vật ở đũng quần không tự chủ được ngóc đầu dậy, cọ vào đùi mẹ.

Mẹ như cảm nhận được điều gì đó khác thường, kinh hãi, hoảng hốt, theo bản năng dùng sức đẩy tôi ra. Người tôi nghiêng một cái, lòng bàn chân như đạp phải bông mềm, vốn đã đứng không vững, lại xoay tròn như con quay nửa vòng, loạng choạng nghiêng ngả đi mấy bước, dưới chân mất thăng bằng một cái, lập tức bổ nhào vào bồn hoa ven đường. Chỉ cảm thấy hạ bộ một trận đau đớn tê liệt, dương vật đang cương cứng như bị bẻ gãy vậy, lập tức hét thảm một tiếng.

Mẹ vốn tưởng tôi giả vờ, nhưng rất nhanh liền phát hiện có điều không ổn. Tôi ngã vào bồn hoa, hai tay che lấy hạ bộ, sắc mặt trắng bệch, mặt đầy mồ hôi. Mẹ vội vàng ngồi xổm xuống, muốn thay tôi kiểm tra, lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Thấy tôi đau đến tê tâm liệt phế, mẹ vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho bệnh viện.

Tôi thật sự đau lắm, trong lúc mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy mẹ không ngừng an ủi tôi, gấp đến mức sắp khóc rồi. Đợi một lúc rất lâu, xe cứu thương cuối cùng cũng đến. Tôi bị đưa vào bệnh viện, làm phẫu thuật cấp cứu.

Vì uống nhiều rượu, đầu vốn đã choáng váng, lại thêm tác dụng của thuốc tê, tôi lại ngủ thiếp đi trên bàn mổ. Mơ mơ màng màng nghe thấy mẹ nói chuyện với bác sĩ. Mẹ hỏi ông ấy có nghiêm trọng không, bác sĩ nói hơi có chút nghiêm trọng, nhưng đưa đến kịp thời, ca phẫu thuật xem như tương đối thành công. Mẹ lại hỏi, có khả năng để lại di chứng gì không, bác sĩ nói có khả năng gây ra một mức độ nhất định rối loạn cương dương, nhưng tỷ lệ rất nhỏ, cho dù có xuất hiện cũng có thể chữa trị được.

Cũng không biết qua bao lâu, tôi dần dần tỉnh lại. Vì say rượu nên đầu óc đau dữ dội, thuốc tê cũng đã hết tác dụng, hạ bộ cũng đau không chịu nổi, toàn thân như rã rời, không một chút sức lực. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mẹ ngồi ở mép giường, khuôn mặt có chút tiều tụy.

Tôi mở miệng định nói chuyện, lại phát hiện giọng khàn khàn không nói nên lời. Mẹ thấy vậy vội vàng lấy cốc nước, đút cho tôi chút nước sôi để nguội. Cổ họng được làm ẩm, cuối cùng cũng có thể nói chuyện được rồi. Nhớ lại những lời đã nói với mẹ, lòng tôi không khỏi một trận chột dạ, tôi mở miệng nói: “Mẹ ơi, xin lỗi mẹ. Con… không phải cố ý.”

Mẹ không tức giận, giọng dịu dàng nói: “Không sao đâu. Sau này đừng uống nhiều như vậy nữa.”

Tôi còn định nói gì đó thì hạ thân đau thật sự lợi hại, nhíu mày hỏi: “Mẹ ơi, con sao vậy ạ?”

“Con…” Mẹ mày nhíu chặt, cắn môi dưới, do dự một hồi lâu rồi nói: “Con đụng phải một tảng đá, cái đó… bị thương nhẹ thôi.”

Tôi nhớ lại bộ phận bị thương của mình, bỗng nhiên hơi sợ, hỏi tiếp: “Vậy có nghiêm trọng không ạ?”

“Bác sĩ nói không nghiêm trọng lắm đâu. Ca phẫu thuật rất thành công, một tháng là có thể hồi phục rồi.”

Thấy mẹ sắc mặt khó xử, trông có chút lo lắng, tôi nghĩ chắc là mẹ đang an ủi mình. Mẹ càng nói nhẹ nhàng bâng quơ, lòng tôi lại càng hoang mang. Những bộ phận khác bị thương, cho dù có hỏng đi nữa thì cũng không sao, chứ chỗ này mà không dùng được nữa thì cuộc sống sau này còn có ý nghĩa gì nữa?

“Còn đau không?” Mẹ hỏi.

“Đau ạ.” Nhưng mà, đau chỉ là chuyện nhỏ, cái cảm giác sợ hãi không biết trước đó mới thật sự là đáng sợ.

“Bác sĩ nói, con chỉ bị tổn thương rất nhỏ thôi, qua một thời gian là sẽ khỏi.” Mẹ càng nói nhẹ nhàng bâng quơ, tôi lại càng sợ hãi. Nghĩ sau này nếu thật sự không dùng được nữa, tôi đây còn làm đàn ông làm gì nữa.

Một lát sau, bác sĩ đến thay tôi kiểm tra, tiện thể hỏi han tôi vài câu. Tôi không nhịn được nữa hỏi: “Bác sĩ ơi, con rốt cuộc có sao không ạ?”

“Không có chuyện gì lớn đâu.” Bác sĩ cũng nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ.

“Thật ạ?”

“Thật. Ca phẫu thuật rất thành công. Nhưng con phải chú ý, không được để bị kích thích, đừng để ‘cậu nhỏ’ cương lên.”

Đây quả thật không phải là một ca phẫu thuật gì to tát. Ở bệnh viện hai ngày liền bị mẹ đón về nhà. Bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công, không có vấn đề gì, nhưng tôi nghĩ đến dương vật sưng tấy như một củ cà tím, lòng lại hoảng sợ không thôi.

Tôi tạm thời không thể nào đến trường đi học được, chỉ có thể ở nhà ôn bài. Thái độ của mẹ đối với tôi đã xảy ra biến đổi rất lớn, chăm sóc tôi cẩn thận, hình như đến cả tính tình cũng trở nên dịu dàng hơn, quả thực như biến thành một người khác vậy. Mẹ có lẽ là đang áy náy, dù sao nói thế nào đi nữa, cũng là mẹ đẩy tôi một cái, mới làm tôi bị thương. Tôi đương nhiên cũng rất thích kiểu mẹ dịu dàng này, nhưng mẹ càng như vậy, tôi lại càng hoảng sợ.

Không lẽ nào thật sự không dùng được nữa à? Cả đầu toàn nghĩ đến chuyện này, hoàn toàn không có tâm trí học hành. Hễ rảnh là lại lên Baidu tìm kiếm, càng tìm càng hoảng, tôi cảm giác mình thật sự tiêu đời rồi.

Nhịn hai ngày, tôi thật sự không chịu nổi nữa. Lúc ăn cơm tối, tôi mở miệng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ cho con biết sự thật đi. Con có phải thật sự… biến thành thái giám rồi không?”

Mẹ nghe vậy suýt nữa thì sặc cười. Mẹ trừng mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi, hỏi ngược lại: “Con nói gì thế?”

“Con cứ cảm thấy hai người đang cố tình giấu con. Con… con có phải, biến thành thái giám rồi không?”

Mẹ sững người một lúc lâu rồi dở khóc dở cười nói: “Con cả đầu toàn nghĩ linh tinh gì thế hả?”

Tôi cau mày, vẻ mặt đau khổ nói: “Con… con sợ hãi, lỡ như… lỡ như con thật sự không còn năng lực nữa rồi, sau này con biết phải làm sao?”

“Không nghiêm trọng như vậy đâu. Bác sĩ đều nói rồi, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ đơn giản thôi, qua một thời gian là sẽ khỏi.”

“Con lên Baidu tìm rồi, nói là phẫu thuật rách thể hang, có thể có di chứng, có thể… cái đó…” Tôi ngập ngừng một hồi lâu, ngượng ngùng nói: “Có thể bị liệt dương.”

“Ối chao!” Mẹ bất đắc dĩ thở dài: “Con không nghe lời bác sĩ, lại đi tìm trên Baidu. Lời trên Baidu có thể tin được sao? Cảm cúm cũng có thể nói thành ung thư, không bệnh cũng bị dọa cho ra bệnh đấy.”

Tôi chán nản nói: “Mẹ ơi, con cảm thấy con là gặp báo ứng rồi.”

“Con có thể có chút chí tiến thủ được không hả? Sao lại hẹp hòi như vậy chứ?”

“Con cũng muốn nghĩ thoáng một chút, nhưng chuyện này, là đàn ông thì không thể nào nghĩ thoáng được đâu.”

Mẹ mất kiên nhẫn nói: “Nghĩ quẩn thì đừng có nghĩ nữa, ăn cơm xong mau về phòng đọc sách đi.”

“Hạnh phúc nửa đời sau của con cũng mất rồi, đâu còn tâm trí đọc sách nữa.”

“Con có thể đừng tự dọa mình nữa được không? Làm mẹ cũng thấy phiền lòng theo.”

Tôi bị mẹ mắng cho một trận, ăn cơm tối xong ngoan ngoãn về ôn bài. Nhưng làm sao còn có tâm trí nữa chứ. Càng nghĩ càng hoảng sợ, tay chân lạnh ngắt, người yếu sức, nôn nao bất an, cứ vã mồ hôi lạnh. Buổi tối trằn trọc mãi không ngủ được, đầu óc cứ nghĩ đến lời bác sĩ và mẹ nói, lại thêm dương vật vừa sưng vừa tím, hiệu ứng thị giác thật sự quá mức xung kích, mỗi lần đi vệ sinh đều đau đến chết điếng. Tôi càng lúc càng tin chắc, đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho mình.

Trong sự giày vò trôi qua thêm vài ngày nữa, tôi bị mẹ đuổi đi học. Vừa hay đúng lúc trường cấp ba tổ chức kỳ thi thử, những môn khác thành tích cũng tạm được, chỉ có tiếng Anh là thi rất tệ.

Cô Thuỳ Dương gọi tôi đến văn phòng, cầm tờ bài kiểm tra, hỏi: “An Đông, thành tích của em sao lại ngày càng kém thế này? Cô nhớ lần trước em thi, điểm số cao hơn lần này mà?”

“Chỉ là… thi không tốt thôi ạ.”

“Tại sao lại thi không tốt? Nguyên nhân ở đâu? Cô thấy những môn khác của em thành tích đều không tệ lắm, tại sao cố tình môn tiếng Anh lại kém như vậy?” Giọng Cô Thuỳ Dương rất dịu dàng, tràn đầy vẻ quan tâm.

Tôi bây giờ thật sự rất phiền, tâm trí hoàn toàn không đặt vào việc học, thuận miệng nói một câu: “Vậy thì là do cô dạy không tốt chứ sao.”

Cô Thuỳ Dương nhìn tôi, một lúc lâu sau mới nói: “Được rồi, em về đi.”

Tôi xoay người đi ra ngoài. Lúc một chân bước ra khỏi cửa văn phòng, tôi đột nhiên ý thức được, câu nói vừa rồi có lẽ hơi quá đáng, xoay người định xin lỗi, nhưng lại ấp úng mãi không mở miệng được.

Cô Thuỳ Dương ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, đẩy gọng kính trên mũi lên, hỏi: “Sao vậy? Còn có việc gì sao?”

“Ừm… không có việc gì ạ.”

Buổi chiều đang trong giờ tự học, thầy chủ nhiệm đột nhiên đẩy cửa bước vào, hét lớn một tiếng: “An Đông, em ra đây cho tôi!” Tôi giật nảy mình, theo bản năng đứng bật dậy, kết quả dùng sức quá mạnh, hạ thân một trận đau nhói như bị xé rách. Tôi “Ối” một tiếng, vẻ mặt một lời khó nói hết.

“Em sao vậy?” Thầy chủ nhiệm hỏi. Tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi. Tôi cố nén đau đớn, cố nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi, nói: “Không có gì ạ, chỉ là đụng phải một chút, hơi đau thôi.”

“Nhanh lên.” Thầy chủ nhiệm lạnh lùng quát. Tôi kẹp chặt chân, từng bước một đi tới, tư thế khỏi phải nói là kỳ quái đến mức nào. Các bạn học trong lớp không nhịn được bắt đầu lén lút cười trộm.

Thầy chủ nhiệm thấy tôi đi đến trước mặt, nghi ngờ hỏi: “Em rốt cuộc có việc gì không đấy?” Vì thật sự quá mất mặt nên lý do xin nghỉ học của tôi là bị thương ngoài ý muốn, nhưng cũng không nói rõ cụ thể bị thương ở đâu.

Tôi khoát tay, nói: “Không có việc gì, không có việc gì ạ. Thầy Hà ơi, thầy có chuyện gì cứ nói thẳng đi ạ.”

“Em ra đây.” Tôi theo thầy chủ nhiệm ra hành lang, đầu óc cố gắng suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã phạm lỗi gì. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, dù sao khoảng thời gian này tình hình đặc thù, tôi ngoan ngoãn vô cùng cơ mà.

Thầy chủ nhiệm nhìn tôi, hỏi: “Buổi sáng em nói gì với Cô Thuỳ Dương hết rồi?”

“A…” Lúc này tôi mới nhận ra vấn đề nằm ở đâu, vội vàng cúi đầu thừa nhận lỗi lầm: “Buổi sáng là do em không lựa lời nói, em vốn định xin lỗi Cô Thuỳ Dương rồi ạ.”

“Vậy sao em không xin lỗi?” Tôi không tự chủ được gãi gãi má: “Em… cũng không biết tại sao, dù sao cũng không nói ra miệng được.”

Thầy chủ nhiệm nhìn tôi chằm chằm, lạnh lùng chất vấn: “Cô Thuỳ Dương đều khóc rồi, em có biết không?”

“Hả? Không nghiêm trọng như vậy chứ ạ?”

“Cái gì mà không nghiêm trọng như vậy! Em rốt cuộc đã nói gì với Cô Thuỳ Dương?”

“Em nói… Cô Thuỳ Dương hỏi em những môn khác đều tạm được, tại sao chỉ có môn tiếng Anh là thi kém như vậy?”

“Vậy em nói thế nào?”

“Em nói, vậy thì là do cô dạy không tốt chứ sao.”

“Em…” Thầy chủ nhiệm tức đến mức chỉ tay vào mặt tôi: “Một người giáo viên mà bị học sinh nói như vậy, cô ấy trong lòng có thể dễ chịu được sao?”

Tôi nhíu mày: “Em thấy không đến mức đó chứ ạ?”

“Cái gì mà không đến mức đó? Lập tức đi xin lỗi Cô Thuỳ Dương ngay!”

“Dạ.” Tôi gật gật đầu, xoay người định đi về phía văn phòng thì bị thầy chủ nhiệm gọi lại, nói với tôi: “Cô Thuỳ Dương bây giờ đang nghỉ ngơi ở ký túc xá đấy. Nhanh lên!”

Cô Thuỳ Dương không ở nội trú, ký túc xá là nơi trường học sắp xếp cho các giáo viên tạm thời nghỉ ngơi. Suốt quãng đường tôi cứ nghĩ đến những lời đã nói buổi sáng, nghĩ lại quả thật có chút quá đáng. Đúng là lời nói cay độc làm tổn thương người khác hơn cả dao cắt, giáo viên nào mà nghe học sinh đánh giá mình như vậy, e là trong lòng cũng không dễ chịu gì.

Tôi đi qua sân thể dục, đến ký túc xá. Không ngờ ở khúc quanh lại đụng mặt Cô Thuỳ Dương. Cô ấy trông có vẻ vội vàng, sắc mặt như thường, xem ra đã nguôi giận rồi.

Tôi đi đến trước mặt cô ấy, chào một tiếng. Cô Thuỳ Dương nhìn thấy tôi có chút ngạc nhiên, cười cười, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Em không lên lớp, ở đây làm gì thế?”

Tôi có chút lúng túng cười, nói một tiếng: “Xin lỗi Cô Thuỳ Dương, em không nên nói những lời như vậy.” Nói xong, tôi lùi lại phía sau nửa bước rồi cúi đầu thật sâu.

Cô Thuỳ Dương giật mình, rồi lập tức xua tay cười nói: “Không có gì, không có gì đâu.”

“Em thật sự không cố ý. Dạo này đầu óc em có chút không tỉnh táo, chuyện phiền lòng nhiều quá, nhất thời không lựa lời nói, cô đừng để trong lòng nhé.”

“Thật sự không có gì đâu, năng lực của cô quả thật có hạn.”

“Không không không! Cô là một giáo viên tốt, cô tuyệt đối là một giáo viên tốt có trách nhiệm. Là do em học tập không đủ nghiêm túc, em xin nhận lỗi với cô.” Nói rồi, tôi lại cúi đầu một cái nữa.

Cô Thuỳ Dương cười nói: “Được rồi được rồi, cô không sao đâu, mau về lớp học đi.”

Tôi lại luôn miệng xin lỗi vài câu rồi xoay người định về lớp học. Đi được không bao xa, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng thở dài. Tôi dừng bước, quay đầu nhìn lại, thấy Cô Thuỳ Dương đứng tại chỗ, cúi đầu, tay phải chống trán, một vẻ mặt đầy tâm sự.

Tôi lại một lần nữa quay lại, khẽ hỏi: “Cô Thuỳ Dương ơi, cô sao vậy ạ?”

Cô Thuỳ Dương quay mặt sang một bên, vẫy tay với tôi, giọng nghẹn ngào nói: “Không có gì đâu, em mau về đi. Không cần phải để ý đến cô.”

Bộ dạng này của cô ấy rõ ràng là không có sức thuyết phục, người tinh mắt ai cũng có thể nhìn ra được, không thể nào không có chuyện gì.

“Cô Thuỳ Dương ơi, câu nói đó thật sự không phải cố ý, em thật không ngờ lại làm cô tổn thương sâu sắc như vậy. Em xin lỗi! Hay là thế này, lần sau em nhất định sẽ thi thật tốt, được không ạ?”

Cô Thuỳ Dương hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại một chút, rồi quay đầu cười nói với tôi: “Thật sự không liên quan đến em đâu.”

Thấy mắt cô ấy hoe hoe đỏ, trên mặt tuy nở nụ cười nhưng khó che giấu được vẻ bi thương. Nghĩ bụng câu nói đó của mình dù có làm tổn thương người khác thì cũng không thể nào có uy lực lớn đến vậy được. “Cô ơi, có phải cô gặp phải chuyện gì phiền lòng không? Cô mà không ngại thì có thể nói với em một chút được không ạ?”

“Thật sự không liên quan đến em đâu, em mau về lớp học đi.”

Nghĩ chắc Cô Thuỳ Dương có chuyện buồn gì đó khác, kìm nén trong lòng, lời nói kia của tôi chẳng qua chỉ là giọt nước làm tràn ly mà thôi. Về phần rốt cuộc là chuyện gì, xem ra cô ấy cũng không thể nào nói với tôi được. Lại nói lời xin lỗi vài câu rồi tôi về lớp học.

… Thời gian nhoáng một cái đã hơn một tháng trôi qua. Vết sưng ở dương vật dần dần tan đi, nhưng nỗi lo lắng trong lòng tôi lại ngày càng tăng. Từ sau sự cố ngoài ý muốn đó, tôi không còn “chào cờ” buổi sáng nữa.

Tôi càng sốt ruột thì “nó” lại càng không chịu “dựng”, tôi tưởng tượng đủ mọi tình tiết kích thích, lật xem đủ các loại truyện “người lớn”, video, nhưng dù có dùng cách nào cũng không thể nào kích thích được dương vật. Tôi không lẽ nào thật sự bị liệt dương, thật sự mất hết năng lực rồi sao?

Đang lúc tôi lo lắng bất an thì Như Ý từ tỉnh thành trở về. Lần trước cô ấy về chỉ biết chỗ đó của tôi bị thương, nhưng lúc đó vẫn chưa tiêu sưng, cũng không dám làm gì kích thích. Lần này cô ấy về, tôi khẩn cấp không chờ được gọi cô ấy đến phòng trọ.

Vừa vào nhà, tôi đã vội vàng không chờ được ôm cô ấy vào lòng, giở trò, động tay động chân. Cách xa lần “ân ái” trước đã rất lâu, hình như có một đốm lửa, nhưng lại hư ảo vô cùng. Cho dù bây giờ đang ôm người đẹp trong lòng nhưng lại hoàn toàn không thể nào tập trung tinh thần được. Trước đây chỉ cần suy nghĩ một chút là đã “một cột chống trời” rồi, nhưng bây giờ lại ôm lại hôn, dương vật ở đũng quần vẫn cứ mềm oặt, không có chút phản ứng nào.

Lòng tôi bắt đầu hoảng sợ. Như Ý thở dốc đẩy tôi ra, ân cần hỏi: “Chỗ đó của anh đỡ chưa?”

“Thỉnh thoảng vẫn còn hơi đau.”

“Vậy…” Như Ý không tự chủ được liếc nhìn xuống dưới một cái, hai má ửng hồng, khẽ cắn môi dưới: “Gấp gáp như vậy, đừng lo sao?”

“Cũng không quan trọng hơn à?” Miệng nói vậy, chứ lòng thì hoảng loạn như ma: “Đây không phải là, tìm em để thử một chút sao.”

Như Ý có chút tức giận: “Anh nói thế này là ý gì? Coi em như đồ vật à? Muốn dùng thì dùng sao.”

Tôi vội vàng xin lỗi: “Không phải không phải. Đây không phải là em khó khăn lắm mới về một lần sao, anh bên này cũng đỡ nhiều rồi, không thử một lần thì có chút không thích hợp.”

Như Ý miệng lầm rầm, không vui lắm, nhưng vẫn mặc cho tôi đẩy vào phòng ngủ. Tôi đè cô ấy xuống giường, một chân chen vào giữa hai chân thon dài của cô ấy, tay phải qua lớp quần áo xoa nắn bầu ngực non nớt của thiếu nữ, môi áp sát vào chiếc cổ trắng ngần, từng chút từng chút hôn lấy.

Người tôi nóng ran, đầu óc cũng hỗn loạn một mớ, hai chân mềm nhũn, dương vật không một chút phản ứng. “Như Ý, em sờ một chút đi.”

Như Ý ban đầu không hiểu ý tôi là gì, ngây người một lúc rồi đưa tay luồn theo cạp quần vào trong, chạm đến tận cùng. Tôi rõ ràng cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn ấm áp mềm mại đang vuốt ve dương vật, nhưng nó vẫn cứ mềm oặt, như một con sâu vậy, không có chút phản ứng nào.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Như Ý nghi ngờ nhìn tôi.

“Anh…” Tôi không biết nên giải thích với cô ấy thế nào, lòng càng thêm hoảng loạn. Nhưng càng sốt ruột thì lại càng không “cứng” lên được. Môi tôi khẽ run rẩy, nói: “Có lẽ… có lẽ lâu quá không dùng, kích thích không đủ. Hay là, em giúp anh liếm một chút đi.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Thông tin truyện
Tên truyện Chinh phục mẹ xinh
Tác giả Cửu Long Di Quan
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện loạn luân
Tình trạng Update Phần 34
Ngày cập nhật 06/06/2025 11:51 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Cửu Long Di Quan

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân

HentaiVn