Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web www.truyensex.autos là trang web dự phòng của website truyensextv2.cc, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv2.cc tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Chinh phục mẹ xinh » Phần 27

Chinh phục mẹ xinh - Tác giả Cửu Long Di Quan


Update Phần 34

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 27: Chinh Phục Mẹ Xinh Khó Tính (3. 4) – Mỹ Na phiền phức

Lúc đuổi tới điểm hẹn, Như Ý đã sớm đợi ở đó. Khi cô ấy nhìn thấy Mỹ Na, mắt trợn tròn, kéo tôi sang một bên, khẽ hỏi: “Sao lại đưa nó đến đây?”

Tôi bất đắc dĩ trả lời: “Không phải anh muốn đưa nó đến, là nó cứ đòi đi theo.”

Như Ý có chút không vui, bĩu môi nói: “Có nó ở bên cạnh, khó chịu lắm.”

“Chúng ta cứ coi như nó không tồn tại, chúng ta chơi trò của chúng ta là được rồi.”

Như Ý nhỏ giọng lẩm bẩm: “Một cái bóng đèn lớn như vậy, làm sao mà coi như không tồn tại được chứ.”

“Ối dào, em đừng để ý đến nó là được mà.” Tôi bây giờ cũng không có tâm trạng giải thích nhiều với cô ấy, kéo cô ấy đi về phía trước. Mỹ Na rất tự nhiên đi theo sau, như một cái đuôi nhỏ, cũng không hề quấy rầy chúng tôi.

Tôi cùng Như Ý đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, chỉ xem chứ không mua. Sau đó lại vào quán nước giải khát ngồi một lúc, cuối cùng phân vân không biết nên đi xem phim hay là đi hát karaoke. Tôi nói muốn đi xem phim, cô ấy lại nói muốn đi KTV. Đang lúc chúng tôi ý kiến bất đồng, tranh cãi không rõ ràng thì Mỹ Na lên tiếng: “Lần trước ba chúng ta cùng đi xem phim rồi, lần này hay là đi KTV hát đi.”

Hai chúng tôi đồng thời liếc xéo nó. Tôi nói: “Ai là ba người với em chứ! Em đừng có lúc nào cũng muốn chiếm diễn đàn được không.” Sau đó tôi hỏi Như Ý: “Vậy theo ý em, chúng ta đi hát nhé.”

Như Ý hừ một tiếng, tức giận nói: “Em không muốn hát.”

“Vậy đi xem phim.”

“Em cũng không muốn xem phim.”

“Vậy em muốn làm gì?”

“Em muốn về nhà.” Nói xong, Như Ý xoay người rời đi. Tôi vội vàng tiến lên giữ cô ấy lại, dỗ dành: “Em đừng chấp nhặt với nó làm gì, nó chính là đồ thần kinh.”

Như Ý cau mày, vội nói: “Vậy sau này không lẽ cứ mỗi lần chúng ta hẹn hò, nó lại đi theo à?”

“Cái này không phải là tình cờ sao, anh bị nó chặn ở cửa nhà. Chỉ lần này thôi, đảm bảo chỉ lần này thôi.”

Như Ý cúi đầu, ngượng ngùng không nói. Tôi ghé sát vào tai cô ấy, thần bí nói: “Em mà không muốn hát, cũng không muốn xem phim, anh lại có một chỗ hay lắm, em có đi không?”

Như Ý chớp mắt, tò mò hỏi: “Chỗ nào?”

“Chỗ anh ở.” Tôi cười hì hì nhìn cô ấy.

Như Ý sững người một lúc, rồi bỗng nhiên hiểu ra, mặt đỏ bừng, mắng: “Suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn.”

Tôi nhỏ giọng nói: “Thế này sao lại là chuyện không đứng đắn được? Khổng lão phu tử đã nói rồi, thực sắc tính dã, nhân chi đại dục (ăn uống và sắc dục là bản tính tự nhiên, là ham muốn lớn của con người). Lát nữa chúng ta tìm một nhà hàng, ăn một bữa ngon, rồi lại về chỗ anh ở, ấm no thì mới nghĩ đến dâm dục chứ.”

Như Ý liếc tôi một cái: “Đầu óc anh ngoài dâm dục ra thì không còn chuyện gì khác à? Anh có thể tập trung hết tâm trí vào việc học được không?”

“Vậy ăn cơm chiều xong, em về nhà anh, chúng ta cùng nhau làm đề nhé?”

Như Ý lườm tôi một cái, không nói gì.

“Em sắp đi học rồi, lần này em đi không biết bao lâu nữa mới về, chẳng lẽ em không muốn sao?” Tôi áp sát vào tai cô ấy, ra sức quyến rũ nói nhỏ.

“Em một chút cũng không muốn!” Thái độ Như Ý rất kiên quyết, rồi lại quay đầu nhìn Mỹ Na, hỏi: “Vậy nó thì làm sao?”

“Mặc kệ nó, lát nữa nghĩ cách bỏ rơi nó, nói gì thì nói cũng không thể để nó vào nhà được.”

Như Ý thầm nói: “Kỳ lạ thật, nó đã phá hủy gia đình các người rồi, lẽ ra mục đích cũng đã đạt được, sao còn cứ quấn lấy anh không buông thế nhỉ?”

“Ai biết được? Anh đã nói rồi, nó chính là đồ thần kinh.”

Chúng tôi lấy điện thoại ra, tìm một nhà hàng rồi chuẩn bị đi qua. Mỹ Na ghé sát lại, hỏi: “Anh ơi, hai người định đi ăn cơm tối à?”

Tôi không đợi nó nói xong, dứt khoát nói: “Em muốn đi theo cũng được, nhưng mà AA nhé, phần tiền của ai người nấy trả.”

“Em không có tiền.”

“Không có tiền thì đứng một bên mà nhìn.”

“Em có thể giúp anh…” Thấy nó định giơ tay lên, làm động tác “tự sướng”, tôi vội vàng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó ấn xuống, cuống quýt nói: “Thôi thôi thôi, ai bảo em với anh có chút thân quen, coi như anh mời khách.”

“Cảm ơn anh trai.” Mỹ Na cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Như Ý khó hiểu hỏi: “Ý gì thế?”

“Không có ý gì đâu.” Tôi vội vàng tìm một cái cớ: “Con bé ranh ma một cái, anh sợ nó quấy rầy chúng ta nên mới cho nó đi theo thôi.”

Như Ý nghi ngờ nhìn tôi, nhưng cũng không nói gì thêm. Chúng tôi đứng dậy đi đến nhà hàng đã đặt trước. Mỹ Na chắp tay sau lưng, đi theo sau chúng tôi, ung dung tự tại nhìn trái nhìn phải.

Đi được không bao xa, nó bỗng nhiên biến sắc, xoay người bỏ chạy. Tôi và Như Ý quay đầu nhìn bóng lưng nó, đều vẻ mặt khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, chỉ nghe thấy phía trước không xa có một người đàn ông hét lên: “Mỹ Na, con đứng lại!” Nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy một người đàn ông gầy gò khoảng năm mươi tuổi, đeo kính, râu ria xồm xoàm, đang nhanh chân chạy về phía này.

Tôi thấy người này quen mắt, cẩn thận nhớ lại một chút rồi bỗng nhiên nhận ra, người này hình như là bác cả của Mỹ Na, lần trước ở nhà Mỹ Na đã đánh nhau với ông ta một trận. Mặc dù tôi bây giờ rất hận Mỹ Na, nhưng nghĩ đến việc nó bị nhà bác cả bạo hành, cơn tức trong lòng không có chỗ trút, liền đưa tay ra chặn đường ông ta.

Bác cả của Mỹ Na đột ngột dừng bước, hơi sững người nhìn tôi rồi cũng lập tức nhớ ra, lạnh lùng hỏi: “Cậu muốn làm gì? Lại muốn đánh nhau phải không?”

“Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ?” Mấy ngày nay tôi rất buồn bực, đang không biết nên tìm ai để giải tỏa đây.

Như Ý đứng một bên kéo tôi lại, khẽ hỏi: “Anh làm gì thế?”

Tôi đẩy cô ấy sang một bên, nhỏ giọng nói: “Em đừng có xía vào.”

Bác cả của Mỹ Na nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi: “Không phải chứ, thằng nhóc này, rốt cuộc có bệnh gì thế hả?”

“Tôi thấy ông mới có bệnh ấy. Lớn từng này tuổi rồi mà còn đi bắt nạt một cô bé không cha không mẹ.”

“Cậu nói cái gì đó?” Gần đây lòng tôi không vui, đang muốn tìm cơ hội giải tỏa một chút đây. Cũng không muốn nhiều lời với ông ta, dứt khoát làm ra tư thế, vẫy tay: “Bớt nói nhảm đi, đến đây. Đánh một trận trước đã rồi nói sau.”

Như Ý đứng một bên kéo tôi, cằn nhằn: “Anh lại gây chuyện vớ vẩn rồi! Anh có thể yên lặng một chút được không!”

Bác cả của Mỹ Na nhìn tôi, ngược lại dần dần bình tĩnh lại, hỏi: “Cậu là anh trai cùng cha khác mẹ của Mỹ Na à?” Ông ta biết thân phận của tôi, điều này tôi ngược lại không hề ngạc nhiên, dù sao trải qua sự việc lần trước, mẹ chắc hẳn đã nói với ông ta rồi.

“Tôi cũng biết ông. Ông là bác cả của Mỹ Na phải không?”

Người đàn ông gật gật đầu rồi nói với tôi: “Lúc khác cậu nói với Mỹ Na một tiếng, bảo nó tranh thủ về nhà một chuyến.” Thở dài: “Bà nội nó nhớ nó lắm, bảo nó về thăm bà.”

“Nhớ nó làm gì? Sợ trước kia hành hạ nó còn chưa đủ à?”

Bác cả của Mỹ Na nhíu mày, tức giận nói: “Thằng bé này, sao lại nói chuyện với người lớn như vậy?”

Tôi đáp lại một cách mỉa mai: “Ông làm người lớn kiểu gì mà suốt ngày đánh đập một cô bé.”

“Nói cái gì đó? Tôi khi nào thì…” Người đàn ông bỗng nhiên sững người, hỏi ngược lại: “Mỹ Na lại bị đánh à?”

Không đợi tôi trả lời, người đàn ông đã gấp đến mức hít mạnh một hơi, giận dữ: “Con đàn bà đó thật là…” Rồi nói với tôi: “Lúc khác cậu nói với Mỹ Na một tiếng, bảo nó về nhà. Nó bây giờ cũng không chịu nghe điện thoại của tôi nữa.”

Nói xong, bác cả của Mỹ Na tức giận đùng đùng bỏ đi. Tôi vốn định đuổi theo hỏi cho rõ, lại bị Như Ý giữ lại, hỏi tôi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì à?”

“Anh làm sao mà biết được? Đúng rồi, Mỹ Na đâu rồi?” Tôi nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng nó đâu.

“Chạy mất dạng từ lâu rồi.”

Như Ý hỏi: “Người đàn ông đó là ai vậy?”

“Bác cả của Mỹ Na.” Tôi kể lại đơn giản sự việc cho cô ấy nghe.

Như Ý nghe xong lắc đầu không ngớt: “Con bé em gái hoang dã này của anh thật sự là quá bí ẩn rồi.”

Tôi cẩn thận nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Người đàn ông này tuy tướng mạo có chút hung dữ, nhưng cảm giác thì lại không phải là loại người đặc biệt đáng ghét. Suy nghĩ kỹ lại, chuyện bị bác cả và bà nội ngược đãi đều là do Mỹ Na nói, con bé này nói chuyện nửa thật nửa giả, vốn không thể nào tin hoàn toàn được.

Mặc dù đã xảy ra một vài sự cố ngoài ý muốn, nhưng cũng may là đã thoát khỏi sự đeo bám của Mỹ Na. Tôi và Như Ý đến nhà hàng đã đặt trước ăn tối. Vốn định sau đó sẽ về phòng trọ của tôi để “vui vẻ”, kết quả dì Dung lại gọi một cuộc điện thoại, gọi cô ấy đi mất. Tôi… lại phải nhịn rồi.

Không còn cách nào khác, đành phải một mình lủi thủi về nhà, về nhà tận hưởng sự cô đơn. Lúc đến dưới lầu khu dân cư đã là tám giờ rưỡi tối. Chỉ thấy một người phụ nữ đứng bên cạnh bồn hoa, quay lưng về phía tôi, mái tóc vấn lên, thân trên mặc một chiếc áo lót màu xanh lam nhạt xuyên thấu, mơ hồ có thể thấy được dây áo ngực màu tím hồng. Hạ thân là một chiếc váy ngắn hoa văn sặc sỡ, chân đi một đôi giày xăng đan quai mảnh đế thấp màu đen. Đây cũng là một phụ nữ trung niên, dáng người có chút hơi quá đầy đặn, đôi chân ẩn hiện dưới tà váy tuy mang tất màu da, cảm giác có chút thô kệch. Nhưng da của người phụ nữ này rất trắng, trắng nõn mịn màng, lại mềm mại như sữa, tràn đầy vẻ quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, nghĩ bụng ngực của cô ấy chắc chắn rất lớn.

Lòng tôi tò mò, muốn đi ra phía trước nhìn một cái, liền cố ý ghé sát lại. Người phụ nữ đang cầm điện thoại nói chuyện: “Em không mang chìa khóa, anh về sớm một chút nhé.” Giọng nói rất nhẹ nhàng, mềm mại, tràn đầy vẻ trí thức, hơn nữa có chút quen tai.

Tôi giả vờ đi dạo, lượn qua bên cạnh cô ấy, thờ ơ quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy cô ấy khoảng bốn mươi mấy tuổi, mặt tròn tròn, đeo một cặp kính gọng đen, đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào, trước ngực là một cặp “dưa hấu” lớn, làm chiếc áo lót căng phồng lên, như thể bên trong nhét hai quả bóng bay đầy khí.

Người phụ nữ này tôi lại thật sự quen biết, là cô giáo tiếng Anh của chúng tôi, Thuỳ Dương. Cô Thuỳ Dương chắc là đang gọi điện thoại cho chồng, vẻ mặt trông có chút sốt ruột, nhưng dù vậy, nói năng vẫn nhỏ nhẹ, rất dịu dàng.

“Em ở dưới lầu đợi lâu lắm rồi, đến cơm tối còn chưa được ăn nữa. Anh rốt cuộc bận rộn cái gì thế? Anh không thể về sớm một chút à?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói vội vàng xao động của người đàn ông. Cô Thuỳ Dương mím môi, thở dài nói: “Được rồi được rồi, anh cứ bận đi, anh cứ bận đi.”

Cô Thuỳ Dương cúp điện thoại, cúi đầu trầm tư một lúc, lúc này mới chú ý đến tôi, nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi hơi ngạc nhiên hỏi: “An Đông?”

“A! Là em ạ.”

“Sao em lại ở đây?”

Tôi cười chỉ lên lầu: “Em ở đây ạ.”

“Em ở đây à?” Cô Thuỳ Dương hình như không mấy tin tưởng: “Trước kia sao lại chưa từng thấy em nhỉ?”

Tôi nói dối: “Đây là mẹ em vừa mới thuê cho em, ở đây gần trường, đi học tiện hơn một chút.”

“Ồ, vậy cũng phải.” Cô Thuỳ Dương dùng tay đẩy gọng kính một cái rồi gật gật đầu.

Hai chúng tôi vốn cũng không mấy thân thiết, một khi rơi vào im lặng, không khí liền có chút khó xử. Nhớ lại nội dung cuộc điện thoại vừa rồi của cô ấy, tôi lịch sự hỏi một câu: “Cô ơi, cô không mang chìa khóa ạ?”

“Ừm.” Cô Thuỳ Dương khẽ gật đầu.

“Vậy… có muốn lên nhà em nghỉ một lát không ạ?”

“Không cần không cần, cô ở dưới lầu đợi một lát là được rồi.” Cô Thuỳ Dương cười ngượng ngùng, nói với tôi: “Cô nghe nói em phải học lại một năm, thời gian quan trọng hơn, vẫn là mau về nhà ôn bài đi, cô không làm phiền nữa.”

“Ối chao, không làm phiền đâu ạ. Thành tích tiếng Anh của em đặc biệt không tốt, điều này cô cũng biết mà. Vừa hay nhân cơ hội này, cô có thể phụ đạo thêm cho em một chút.”

“Vậy à…” Cô Thuỳ Dương có chút động lòng, nhưng vẫn còn do dự.

“Cứ quyết định như vậy đi, đi thôi.” Tôi cũng không khách sáo với cô ấy nữa, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô ấy, kéo cô ấy về phía hành lang. Cô Thuỳ Dương có vẻ hơi bất ngờ, hai má ửng đỏ, mặc cho tôi dắt tay đi về phía trước.

Cô Thuỳ Dương là kiểu giáo viên đặc biệt dịu dàng, bình thường cũng không mấy khi nổi giận, trông rất dễ bắt nạt. Nhưng cũng may là dạy lớp cuối cấp, phần lớn học sinh cũng biết tự giác học, không gây khó dễ gì cho giáo viên nhiều. Thành tích tiếng Anh của tôi vẫn luôn không tốt lắm, Cô Thuỳ Dương ngược lại đã từng đề cập đến việc giúp tôi phụ đạo thêm sau giờ học, nhưng năm ngoái chuyện nhiều quá, vẫn luôn không có thời gian. Không ngờ lại chuyển đến đây, lại cùng khu dân cư với Cô Thuỳ Dương, cũng không biết là trùng hợp hay là “duyên phận”.

Cổ tay cô giáo mịn màng trơn láng, da dẻ vừa trắng vừa mềm, mềm mại vô cùng, nắm vào tay rất thoải mái. Mãi cho đến cửa thang máy, Cô Thuỳ Dương mới nhẹ nhàng giằng tay ra.

Tôi dẫn Cô Thuỳ Dương vào nhà, bật đèn xong rồi cười nói với cô ấy: “Đây chính là nhà trọ tạm thời của em, lớn nhỏ chắc cũng không khác nhà cô mấy đâu.”

Cô Thuỳ Dương nhìn quanh một lượt rồi mỉm cười gật đầu: “Đều là cùng một tòa nhà, kiểu nhà cũng giống nhau cả.”

“Cô giáo vẫn chưa ăn cơm ạ?”

“À!” Cô Thuỳ Dương sững người, rồi lập tức vội vàng xua tay: “Không sao, không sao. Em không cần phải để ý đến cô đâu, mau ôn bài đi.”

Tôi sợ cô giáo ngượng ngùng, liền cười nói: “Vừa hay em cũng chưa ăn cơm, cô ngồi trong phòng khách đợi một lát, sắp xong ngay đây.” Tôi dẫn Cô Thuỳ Dương đến ghế sofa ngồi xuống, rót cho cô ấy cốc nước, bật TV lên rồi đi vào bếp bận rộn.

Đang lúc tôi hầm cháo, xào rau thì Cô Thuỳ Dương vào, hơi ngạc nhiên nói: “Em còn biết nấu ăn nữa à?”

“Học theo ba em ạ.”

“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

Tôi cười hỏi: “Lời này của cô có ý gì ạ? Em trông không giống người biết nấu ăn à?”

Cô Thuỳ Dương che miệng cười khẽ, gật đầu nói: “Quả thật không giống. Em ở trường nghịch ngợm lắm, cảm giác không giống người biết giúp đỡ gia đình làm việc nhà cho lắm.”

“Trước kia quả thật không biết ạ, dạo này mới học thôi.” Im lặng một lát, Cô Thuỳ Dương nói: “Cô vào giúp em nhé.”

“Ối! Không cần không cần đâu ạ, cô cứ ra phòng khách nghỉ ngơi đi, sắp xong ngay đây.” Cô Thuỳ Dương luôn miệng đòi giúp đỡ, bị tôi luôn miệng từ chối, cuối cùng có chút ngượng ngùng rời khỏi bếp.

Bận rộn nửa tiếng, làm xong vài món ăn đơn giản, bày lên bàn trà. Cô Thuỳ Dương có vẻ hơi dè dặt, có chút ngượng ngùng không dám động đũa. Dưới sự thúc giục liên tục của tôi, cô ấy cẩn thận nếm thử một miếng.

“Mùi vị thế nào ạ?” Tôi đầy vẻ mong chờ hỏi.

Cô Thuỳ Dương hé miệng mỉm cười: “Hơi mặn một chút.” Sau đó lập tức nói bổ sung: “Thật ra cũng không mặn lắm đâu, là do khẩu vị của cô hơi nhạt thôi.”

Tôi muốn nói thêm chút gì đó nhưng lại không tìm được chủ đề. Tôi vốn là người dễ bắt chuyện, nhưng Cô Thuỳ Dương như có một loại ma lực nào đó, có thể làm người ta câm nín.

Hai chúng tôi im lặng ăn xong bữa tối. Cô Thuỳ Dương giành lấy việc thu dọn bát đũa, rồi liếc nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, cô vẫn nên về thôi.”

Tôi đoán chắc chồng cô giáo vẫn chưa về, cô ấy chẳng qua là ngượng ngùng ở lại nhà học sinh quá lâu mà thôi. Liền khuyên bảo: “Mới chín rưỡi thôi mà, bình thường em đều ôn bài đến mười hai giờ mới ngủ. Cô không phải vẫn luôn nói muốn giúp em phụ đạo thêm sau giờ học sao? Hôm nay chính là cơ hội tốt đấy.”

Nói đến đây, Cô Thuỳ Dương không từ chối nữa, cùng tôi vào phòng ngủ, ngồi bên bàn học, giúp tôi phụ đạo tiếng Anh. Tôi thỉnh thoảng lại đánh giá Cô Thuỳ Dương. Dù là dáng người hay ngoại hình đều kém mẹ tôi rất xa, cả người trông hơi mập, nhưng được cái ngực nở mông to, da trắng nõn mịn màng. Làn da cô ấy trắng như sữa bò, không giống với vẻ săn chắc mềm mại của thiếu nữ, mà xốp xốp như có thể véo ra nước. Vì ăn mặc mát mẻ nên những mảng da thịt trắng nõn lớn lộ ra ngoài, đơn giản là tràn đầy vẻ gợi cảm.

Bầu ngực dưới lớp áo sơ mi căng phồng đầy đặn. Vòng mông to tròn, bắp chân dưới tà váy tuy mũm mĩm nhưng cũng được coi là thon dài đều đặn. Gương mặt Cô Thuỳ Dương tròn tròn, tựa như trăng rằm, đôi mắt trong veo, mũi nhỏ nhắn đáng yêu, môi mỏng. Cũng không chỉ là do béo mà còn là do mặt búng ra sữa bẩm sinh, mặc dù đã là người trung niên nhưng lại cho người ta một chút ảo giác non nớt của trẻ con.

Nói thật lòng, Cô Thuỳ Dương khônglà mỹ nữ, cũng chỉ là một phụ nữ trung niên bình thường, cách ăn mặc cũng tương đối bảo thủ. Trước kia ở trường tôi cũng từng “tưởng tượng” không ít nữ giáo viên, nhưng thật sự chưa bao giờ để ý đến Cô Thuỳ Dương. Nhưng hôm nay quan sát gần gũi, cô ấy cho tôi một cảm giác rất đặc biệt. Khí chất và mùi hương trên người cô ấy rất giống mẹ, là mùi hương đặc trưng của phụ nữ trưởng thành, như mùi xạ hương.

Mùa hè nóng nực dễ đổ mồ hôi, lại thêm nhiệt độ cơ thể nóng bức, mùi vị đó càng thêm nồng đượm, tràn đầy mùi hương nội tiết tố, không khỏi làm lòng người nảy sinh ý nghĩ xấu xa.

Khoảng nửa tiếng sau, Cô Thuỳ Dương nhận được điện thoại của chồng, nói là đã về đến nhà, bảo cô ấy mau về. Cô Thuỳ Dương dặn dò tôi một chút về việc học rồi liền về nhà. Người tuy đã đi, nhưng mùi hương cô ấy để lại trong phòng lại rất lâu không thể tan đi.

… Mấy ngày vội vàng trôi qua. Như Ý đi rồi, tôi cũng đến ngày khai giảng chính thức.

Sáng sớm xuống lầu, nhìn thấy mẹ lái xe đợi ở ngoài khu dân cư, tôi cảm thấy có chút ngạc nhiên. Từ khi chuyển đến đây, mẹ chưa bao giờ đến thăm tôi. Tôi vì sợ hãi và bị kìm nén nên cũng chưa về nhà. Cách xa nửa tháng, lại một lần nữa nhìn thấy mẹ, lòng tôi vừa kinh ngạc vui mừng lại vừa oan ức, trăm mối ngổn ngang, cũng không nói rõ được là mùi vị gì.

Tôi đi đến bên xe, cười cười, hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ lại đến đây?”

“Hôm nay khai giảng, các con lớp 12 có đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân, mẹ đến cổ vũ cho con.”

Tôi cười khổ nói: “Năm ngoái mẹ với ba không phải đã tham gia đại hội tuyên thệ rồi sao? Năm nay thì không cần đâu ạ.”

Mẹ liếc tôi một cái: “Lên xe.” Tôi ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ lái. Xe ô tô khởi động, như một làn khói lao đến trường học.

Học sinh lớp mười hai tụ tập trên sân thể dục của trường, mặc đồng phục học sinh ngay ngắn, đầu buộc khăn, mặt vẽ hoa văn màu mè. Lấy lớp làm đơn vị, xếp thành đội hình vuông, trước đội hình kéo băng rôn màu hồng, viết đủ các loại khẩu hiệu cổ vũ chiến thắng, tiếng hô vang như sấm. Các em học sinh lớp dưới đứng xếp hàng xung quanh sân thể dục cổ vũ, đoàn phụ huynh cũng giơ cao biểu ngữ, khẩu hiệu, cổ vũ cho chúng tôi.

Trận chiến này tôi đã thấy qua từ năm ngoái. Lúc đó tôi cũng nhiệt huyết sôi trào, muốn toàn tâm toàn ý lao vào cuộc đua nước rút thi đại học, nhưng quay đầu lại đã bị vô số chuyện phiền lòng vặt vãnh quấn lấy. Năm nay, tôi nhất định phải dốc toàn lực!

Đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân kết thúc cũng đã gần trưa. Sau khi tan học, tôi và mẹ đến nhà hàng thường hay lui tới dùng cơm. Tôi muốn thể hiện quyết tâm của mình với mẹ, lại không biết nên mở lời thế nào, đành chỉ cúi đầu ăn cơm, không khí có chút khó xử.

Im lặng rất lâu, mẹ lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh, nói với tôi: “Đây là mẹ chụp, cho con xem này.”

Tôi nhận lấy điện thoại liếc nhìn, trong ảnh là tôi đang ở trong đội hình, nghển cổ giơ tay hô khẩu hiệu, bộ dạng có chút dữ tợn, có chút phấn khích.

“Cảm giác thế nào?” Mẹ hỏi.

“Ừm… rất nhiệt tình.” Nói lời này, tôi có chút chột dạ.

Mẹ nhìn tôi, giọng đầy ẩn ý nói: “Khi một người đặc biệt chuyên chú thì họ sẽ tạm thời quên đi những chuyện vặt vãnh xung quanh. Con bây giờ thiếu chính là cái sự chuyên chú đó.”

“Vâng.”

“Con có hiểu mẹ đang nói gì không?”

Tôi đương nhiên biết mẹ đang nói gì, dùng sức gật gật đầu.

Mẹ mỉm cười nói: “Con bây giờ phải dồn hết tâm sức vào việc học, con thi đỗ vào một trường đại học tốt trong cả nước, tìm được một công việc tốt, rồi cùng Như Ý kết hôn sinh con. Tương lai của con sẽ vô cùng tốt đẹp.”

Theo lời mẹ miêu tả mà suy nghĩ, hình ảnh tốt đẹp đó như thể ngày mai sẽ xuất hiện, tiền đồ của tôi thật sự vô cùng xán lạn. Nhưng mà, tâm trạng tôi bây giờ thật sự có chút phức tạp, rất không thoải mái.

“Mẹ ơi, vậy sau này mẹ tính sao ạ? Mẹ định sống một mình cả nửa đời sau à?”

Mẹ cúi đầu, tay trái chống má, tay phải tùy ý nghịch chiếc nĩa, trầm giọng nói: “Một mình sống cũng không có gì không tốt.”

“Con… con nghĩ…” Mẹ ngẩng đầu nhìn tôi, đợi một lúc lâu cũng không thấy tôi nói tiếp, hỏi: “Con nghĩ gì?”

Tôi vốn định nói, con cũng không kết hôn nữa, muốn cùng mẹ sống cả đời. Nhưng chỉ mới mở đầu đã nhận ra lời này cực kỳ không ổn. Nói như vậy chỉ làm mẹ càng thêm khó xử, càng thêm thất vọng về tôi.

“Con nghĩ… ăn thêm một chút nữa.”

Ăn trưa xong, tôi theo mẹ ra khỏi nhà hàng. Vừa định ra ngoài thì một gia đình ba người đi vào, nói nói cười cười. Nhìn kỹ lại, hóa ra là ba, Mỹ Na và một phụ nữ trung niên không quen biết.

Họ trông rất vui vẻ. Ba nghiêng đầu sang một bên, cười nói với Mỹ Na và người phụ nữ kia: “Nhà hàng này hương vị rất ngon, hai người thử một lần sẽ biết, tôi thường xuyên đến đây ăn cơm.” Nói xong quay đầu lại, nhìn thấy tôi và mẹ đứng cách đó không xa, không khỏi sững người.

Vẻ mặt mẹ có chút một lời khó nói hết, môi khẽ run run. Sắc mặt ba có chút khó xử, hai người nhìn nhau. Mỹ Na và người phụ nữ kia đứng đó nhìn chúng tôi, cũng không nói gì.

Tôi lén đánh giá họ. Người phụ nữ kia trông có vẻ lớn tuổi hơn mẹ một chút, không xinh đẹp bằng mẹ, nhưng cũng không tệ lắm, trong ấn tượng chưa từng gặp qua. Ừm… chẳng lẽ, đây là đối tượng tái hôn mà ba giành được?

Từ khi ba mẹ ly hôn đến nay đã hơn nửa năm, đây vẫn là lần đầu tiên gặp mặt. Hai người nhìn nhau một lúc, không ai nói gì. Tôi thấy không khí quá mức khó xử, vội vàng cười giảng hòa: “Ba ơi, ba cũng đến đây ăn cơm à? Con với mẹ vừa mới ăn xong.”

“Ồ.” Ba vẻ mặt kỳ quái gật gật đầu, định giới thiệu người bên cạnh cho chúng tôi một chút, lại không biết nên mở lời thế nào.

Mẹ lên tiếng trước, nói với tôi: “Đừng làm phiền người ta, chúng ta đi thôi.”

Lúc đi ngang qua ba, tôi thấy ông ấy há miệng định nói, tay phải đưa lên một chút, hình như muốn giữ lại, nhưng cuối cùng vẫn không có bất kỳ hành động nào.

Tôi quay đầu nhìn về phía Mỹ Na, nó cũng đang nhìn tôi. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đáng yêu không có bất kỳ biểu cảm nào, không biết nó đang nghĩ gì.

Mẹ vẫn như mọi khi, vẻ mặt không có chút khác thường nào. Với sự hiểu biết của tôi về mẹ, nội tâm mẹ không thể nào thờ ơ được. Tôi muốn nói gì đó để an ủi mẹ, lại sợ làm khéo thành vụng, chọc giận mẹ, đành phải ngoan ngoãn đi theo sau lưng mẹ.

Đến bãi đỗ xe, mẹ nhanh chóng đi về phía xe, kết quả lại đụng phải một bà thím sầm một cái, loạng choạng lùi lại mấy bước, suýt nữa thì ngã. May mà tôi tay mắt lanh lẹ, từ phía sau đỡ lấy mẹ.

“Cô đi đường không có mắt à? Là cua chắc? Cứ đi thẳng về phía trước thế à.” Bà thím hét lớn.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Mẹ luôn miệng xin lỗi.

Lòng tôi khó chịu, đứng trước mặt mẹ, ngẩng đầu nói: “Bà cũng không có mắt đấy thôi! Cúi đầu nghịch điện thoại, may mà đụng phải người, chứ mà đụng phải xe thì sớm đã đưa bà vào bệnh viện rồi, bà còn có thể đứng đây la hét được à?”

“Thằng bé này sao lại nói năng như vậy?” Bà thím thẹn quá hóa giận.

Tôi còn định tiếp tục cãi nhau với bà ta thì mẹ một tay kéo tôi ra sau, rồi luôn miệng xin lỗi bà thím, nói nửa ngày lời hay, bà thím đó mới lầm bầm bỏ đi.

Tôi cằn nhằn: “Mẹ xin lỗi bà ta làm gì? Mẹ không nên cản con lại, phải nói cho bà ta không cãi lại được mới thôi.”

“Con đôi co với bà ta làm gì? Cãi nhau ầm ĩ, lại còn làm chậm trễ việc con đi học nữa.” Mẹ có vẻ hơi không yên lòng, xem ra trong lòng dậy sóng còn lợi hại hơn tôi nghĩ.

Tôi suy nghĩ cả buổi chiều, với trí tuệ của mẹ, chắc chắn đã đoán ra được quan hệ giữa người phụ nữ kia và ba. Mẹ bây giờ chắc chắn trong lòng rất khó chịu. Mặc dù đã nói trước là không cho tôi về nhà, nhưng tôi vẫn quyết định quay lại xem sao. Mẹ bây giờ đang trong tình trạng này, thật sự làm người ta có chút không yên tâm.

Sau khi tan học, tôi trở lại chỗ ở của mẹ. Do dự một hồi lâu mới lấy chìa khóa mở cửa nhà. Trong nhà không có động tĩnh gì, đã bảy giờ rưỡi tối rồi, không biết tại sao Huyền My vẫn chưa về. Trong bếp không có hơi khói, xem ra mẹ buổi tối không nổi lửa nấu cơm.

Đi đến trước cửa phòng ngủ của mẹ, tôi khẽ gõ cửa một cái. Một lúc lâu sau, trong phòng truyền ra tiếng mẹ dò hỏi: “Huyền My?”

“Mẹ ơi, là con đây.” Im lặng một lát, mẹ không vui hỏi: “Con về đây làm gì? Không phải bảo con không có việc gì thì đừng về sao?”

“Con về thăm mẹ ạ.”

“Mẹ có gì mà phải thăm, mau về đi.”

“Mẹ vẫn chưa ăn cơm phải không ạ?” Một lúc lâu không thấy mẹ trả lời. Tôi suy nghĩ một lát rồi xoay người vào bếp, hầm cháo xào rau. Bận rộn nửa tiếng, cuối cùng cũng dọn cơm tối lên bàn ăn.

Tôi lại một lần nữa trở lại trước cửa phòng ngủ của mẹ, gõ cửa một cái rồi nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con làm cơm xong rồi, mẹ ra ăn chút đi.” Vẫn không có tiếng trả lời. Tôi thở dài: “Mẹ ơi, vậy con đi trước nhé. Mẹ nhớ ra ăn cơm, dạ dày mẹ không tốt, đừng để đói quá.”

Đợi một lúc, tôi xoay người định rời đi thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra. Mẹ từ trong đi ra, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Con còn chưa ăn cơm phải không? Ăn rồi hãy đi.”

Tôi vui mừng bới cho mẹ một bát cháo nóng, đặt trước mặt mẹ. Mẹ cầm thìa lên, uống một ngụm rồi cười nhạo: “Thành tích học tập thì không có gì nổi bật, chứ tài nấu nướng thì lại ngày càng tốt lên đấy.”

Tôi ngồi đối diện mẹ, cười khổ nói: “Một mình sống, nếu không biết nấu ăn thì không phải là tự làm khó mình sao.”

Mẹ ngẩng đầu nhìn tôi: “Mẹ không phải bảo con ăn cơm ở căng tin trường học sao? Về nhà còn phải tự nấu cơm, lãng phí thời gian biết bao nhiêu.”

“Cơm ở trường đó mà cũng gọi là cho người ăn sao? Con thà lãng phí chút thời gian tự nấu còn hơn, chứ không muốn ăn cơm căng tin đâu.”

“Vậy con không thể gọi đồ ăn ngoài à?” Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đồ ăn ngoài làm sao mà thơm bằng cơm nhà được chứ. Vả lại cũng không sạch sẽ.”

Vốn dĩ tôi định lấy lòng thương hại của mẹ, cho dù không cho tôi về nhà ăn cơm thì có thể mang cho tôi vài bữa cơm cũng là tốt lắm rồi. Nào ngờ mẹ không mắc bẫy, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ có con là lắm chuyện. Ngày mai mẹ sẽ đi tịch thu hết đồ dùng nhà bếp của con, cho con tự nấu cơm nữa xem.”

Tôi bất đắc dĩ cười khổ: “Mẹ đúng là tuyệt tình thật.”

Mẹ cúi đầu, dùng thìa khuấy bát cháo nóng, nhỏ giọng nói: “Trước kia mẹ làm không đủ tuyệt tình, mới để con biến thành bộ dạng này.”

“Mẹ ơi, lời này của mẹ… con trong mắt mẹ rốt cuộc biến thành bộ dạng gì rồi ạ?”

Mẹ liếc xéo tôi, hừ hai tiếng, không trả lời. Nhưng mẹ không nói tôi cũng biết, chắc chắn không thoát khỏi hai chữ “biến thái”.

Tôi bắt đầu vùi đầu ăn cơm. Im lặng một lúc rất lâu, mẹ bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ba con có phải đều nói cho con biết rồi không?”

“Ừm? Nói cho con cái gì ạ?” Tôi nhất thời không phản ứng kịp.

“Chuyện người phụ nữ ăn cơm cùng ông ấy trưa nay ấy, mẹ thấy con không có chút kinh ngạc nào cả.”

Tôi giơ ngón tay cái lên, khen: “Mẹ ơi, không phải con nịnh mẹ đâu ạ, mẹ đúng là cao thủ quan sát sắc mặt. Đúng vậy ạ, ba con nói trước với con rồi, còn bảo con trước mắt đừng nói với mẹ.”

“Ba con nói gì với con?” Tôi do dự một chút. Mẹ đã hỏi như vậy rồi, xem ra mẹ đã sớm biết. Bây giờ thay ba che giấu cũng không còn ý nghĩa gì nữa, dứt khoát nói thẳng: “Ba con nói ông ấy muốn kết hôn rồi. Chắc là với người phụ nữ hôm nay.”

Mẹ nghe vậy kinh hãi: “Ba con muốn kết hôn rồi?”

“Hả?” Tôi cũng sững người: “Hóa ra mẹ không biết à?”

Mẹ ném mạnh chiếc thìa xuống bàn, tức giận nói: “Mẹ biết ngay mà.”

“Cái gì? Mẹ biết cái gì ạ?” Mẹ liếc tôi một cái, giận dữ: “Con! Mẹ! Hai chúng ta bị con bé ranh ma đó lừa xoay như chong chóng rồi.”

Tôi đương nhiên biết mình bị con bé Mỹ Na đó lừa xoay như chong chóng. Con bé đó đột nhiên xuất hiện, quả thật làm tôi trở tay không kịp, chật vật không chịu nổi.

Mẹ tức giận nói: “Con bé đó trăm phương ngàn kế làm cho nhà chúng ta tan đàn xẻ nghé, mẹ vẫn luôn nghi ngờ nó đang giúp mẹ nó. Không ngờ nó hành động nhanh như vậy, mới chưa đến nửa năm đã tác hợp được ba con với mẹ nó rồi.”

“Mẹ của Mỹ Na? Mẹ nó không phải đã mất vì ung thư…” Nói đến nửa chừng, tôi đột nhiên hiểu ra, không khỏi kinh ngạc vô cùng: “Người phụ nữ đó là mẹ của Mỹ Na à?”

Mẹ lườm tôi một cái: “Hóa ra con không biết à?”

“Nó nói mẹ nó bị ung thư vú qua đời rồi.”

“Nó nói gì con cũng tin à, sao con lại ngốc như vậy chứ?”

“Lúc đó nó nói với con, con cũng không biết nó lại nói dối như vậy. Hơn nữa, ai lại rảnh rỗi đi lấy chuyện sinh tử của mẹ mình ra nói đùa chứ.”

Lòng tôi vẫn luôn có một nghi vấn, Mỹ Na tốn công tốn sức như vậy, chia rẽ gia đình chúng tôi, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ là để báo thù cho ba nó? Hôm nay tôi cuối cùng cũng hiểu ra rồi, hóa ra nó làm vậy là để đuổi chúng tôi đi, để dọn chỗ cho mẹ nó thượng vị, sau đó một nhà ba người vui vẻ hòa thuận. Nó vì để tranh thủ sự đồng tình của tôi mà bịa chuyện mẹ mình đã mất. Vì để tranh thủ sự đồng tình của cả nhà chúng tôi mà cố ý làm mình bị ngã gãy chân. Con bé đó thật sự là… vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào.

Thấy mẹ trầm ngâm không nói, tôi liền thăm dò hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có dự định gì không ạ?”

Mẹ hừ lạnh một tiếng: “Mẹ có thể có dự định gì chứ, ngoài việc chúc phúc cho ba con ra, mẹ còn có thể làm gì nữa?”

Tôi biết mẹ phần lớn là đang nói lẫy, nhưng nghe vậy, lòng tôi lại có một chút vui thầm. Nhưng bề ngoài vẫn giả vờ rất khó chịu rất tức giận: “Mỹ Na tuổi còn nhỏ, không thể nào có tâm cơ sâu sắc như vậy được, nhất định là mẹ nó đứng sau lưng giật dây. Hai mẹ con nhà này thật sự là quá đáng ghét. Mẹ ơi, chúng ta không thể cứ thế mà chịu thua được, chúng ta nhất định phải phản công.”

“Con đừng có không có chuyện gì lại đi gây sự.” Mẹ một vẻ mặt thất vọng nhìn tôi, hung hăng lườm một cái: “Bây giờ ngoài việc ôn thi đại học ra, đừng có nghĩ đến những chuyện linh tinh đó nữa.”

“Nhưng mẹ cũng quá oan ức rồi? Mẹ thật sự định tác thành cho họ à?”

“Ba con kết hôn với ai thì liên quan gì đến mẹ, có cần mẹ phải đi tác thành cho người ta không?”

Mặc dù biết nghĩ như vậy thật có lỗi với ba, nhưng lòng tôi thật sự rất vui, quả thực vui vô cùng. Nói thật, tôi tuy vẫn rất hận Mỹ Na, nhưng mặt khác lại có chút cảm ơn nó.

Sau khi ăn cơm xong, tôi giành lấy việc thu dọn bát đũa, như đang hầu hạ Quan Âm Bồ Tát vậy, mời mẹ ra sofa phòng khách. Vốn định ở lại đây thêm một lát, nói chuyện phiếm với mẹ, nhưng mẹ có vẻ rất mất kiên nhẫn, luôn miệng thúc giục tôi về nhà.

Đang lúc tôi định rời đi thì Huyền My vừa hay về đến. Nhìn thấy tôi, nó kinh ngạc vô cùng, không che giấu được vẻ vui mừng, hỏi: “Ối chao! Sao anh lại về đây?”

“Đây là nhà của anh, sao anh lại không thể về?”

Huyền My hai tay chống nạnh, nghiêng cái đầu nhỏ, mở to mắt nhìn tôi chằm chằm: “Chào hỏi một tiếng, anh người này không thể nào nói chuyện dễ nghe một chút được à?”

Tôi kéo nó sang một bên, hạ giọng nói với nó: “Mẹ tâm trạng không tốt, em đừng có chọc giận mẹ đấy.”

Huyền My tầm mắt lướt qua tôi nhìn về phía mẹ, thấy mẹ sắc mặt lạnh lùng, liền nhỏ giọng hỏi tôi: “Xảy ra chuyện gì thế? Tự dưng sao lại tức giận vậy?”

Tôi làm ra vẻ thần bí nói với nó: “Mẹ chê em không học hành chăm chỉ, suốt ngày ở bên ngoài chơi bời lêu lổng, tức giận vô cùng. Em bây giờ tốt nhất đừng có chọc giận mẹ, mau về phòng học bài đi.”

Rõ ràng là Huyền My đối với lời nói của tôi nửa tin nửa ngờ, nhưng mẹ quả thật sắc mặt không tốt. Nó dù có không tin lời tôi nói thì cũng không dám đi chạm vào cái đinh này. Vội vàng hấp tấp thay dép lê, không nói một lời, cúi đầu lẻn về phòng mình.

… Hai ngày sau, vì nghe theo sự phân công của mẹ, tôi ăn cơm tối ở căng tin trường học, cho nên lúc về nhà hơi muộn. Ra khỏi thang máy, đang lúc lấy chìa khóa từ trong túi ra thì bất ngờ phát hiện Mỹ Na đang ngồi xổm ở cửa nhà, vai đeo chéo túi xách, tay còn xách theo một cái túi rau củ quả tươi rất lớn.

Tôi cúi đầu nhìn nó, nó ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi cắm chìa khóa vào ổ, mở cửa chính, dừng lại một lát rồi quay đầu nói với nó: “Vào đi, vừa hay có chuyện tìm em đây.”

Mỹ Na vội vàng đứng dậy, cười hì hì theo tôi vào phòng. Tôi một bên thay giày một bên hỏi nó: “Đợi bao lâu rồi?”

“Tan học là đến rồi.”

“Ăn cơm chưa?”

“Chưa ạ.” Tôi quay sang nó nhếch miệng cười: “Vậy thì tốt quá, anh ăn rồi.”

Mắt Mỹ Na trợn ngược lên, có chút im lặng. Một lúc lâu sau mới xách chiếc túi lớn trong tay lên, cười hì hì nói: “Em có thể tự nấu cơm, anh có thể ăn thêm chút nữa.”

“Không cần. Em vẫn nên khai báo chuyện của em trước đi.”

“Chuyện gì?”

Tôi xoay người nhìn nó: “Trưa hôm đó, người phụ nữ đi ăn cơm cùng em và ba là ai vậy?”

“Mẹ em.” Mỹ Na rất thẳng thắn thừa nhận.

“Không phải em nói mẹ em mất vì ung thư rồi sao?”

“Em lừa anh đấy.” Mỹ Na cười hì hì. Nó thừa nhận dứt khoát như vậy, tôi ngược lại có chút không biết nên hỏi tiếp thế nào. Ngược lại là nó, khẩn cấp không chờ được hỏi ngược lại: “Sao không hỏi em tại sao lại lừa anh?”

“Muốn để anh đồng cảm với em chứ sao.” Mỹ Na áp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng đến trước mặt tôi, cười hỏi: “Vậy anh có đồng cảm với em không?”

Tôi cười khổ nói: “Anh mà không đồng cảm với em thì có bị em lừa xoay như chong chóng không? Anh bây giờ thành trẻ con gia đình đơn thân rồi, em có đồng cảm với anh không?”

“Em có thể bồi thường cho anh mà.”

“Lấy gì mà bồi thường?”

“Lấy chính em chứ sao.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Thông tin truyện
Tên truyện Chinh phục mẹ xinh
Tác giả Cửu Long Di Quan
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện loạn luân
Tình trạng Update Phần 34
Ngày cập nhật 06/06/2025 11:51 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Cửu Long Di Quan

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân

HentaiVn