“Hôm nay mẹ cố ý xin nghỉ nửa ngày.” Mẹ liếc tôi một cái rồi vẫy tay với tôi: “Con lại đây.”
Tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, cẩn thận dịch người tới, trộm quan sát, thấy mẹ sắc mặt như thường, liền thăm dò hỏi: “Mẹ ơi, có việc gì ạ?”
“Mẹ chuẩn bị cho con một món quà.” Tôi nghe vậy sững người, nhưng thấy mẹ cười mà như không cười, lại thấy trước mặt mẹ bày ra một cái túi căng phồng, liền biết không phải chuyện tốt lành gì. Cười gượng nói: “Chưa đến tuổi chưa qua Tết, cũng không phải sinh nhật con, tại sao lại tặng quà cho con ạ?”
Quả nhiên, mẹ đưa tay mở chiếc túi trước mặt ra, lấy ra một xấp đề thi, nói với tôi: “Mẹ thấy con dạo này có lẽ hơi rảnh rỗi, quá lơ là. Liền đến chỗ cô Tống xin cho con ít đề thi.” Nói rồi, mẹ đẩy xấp đề thi đến trước mặt tôi: “Nào, con làm hết đi.”
“Con đây đề thi nhiều làm không hết, mẹ không thúc giục thì con cũng có thể tự học được mà.”
“Con cứ làm những cái này đi, làm ngay đi. Con làm xong, mẹ sẽ mang cho cô Tống xem.”
“Dạ.” Tôi lấy đề kiểm tra ra, không nhịn được cười một chút.
Mẹ chất vấn: “Con cười cái gì? Nhìn thấy nhiều đề kiểm tra như vậy, vui lắm sao?”
“Không có ạ…” Tôi đầu tiên là phủ nhận, rồi lại lập tức thừa nhận: “Cũng không phải là nhìn thấy những đề kiểm tra này mà vui, chỉ là cảm thấy, mẹ dạo này không mấy quan tâm đến việc học của con. Hôm nay nhìn thấy mẹ cố ý xin nghỉ, lấy cho con nhiều đề kiểm tra như vậy, lòng con có chút vui mừng.”
Mẹ cắn cắn môi dưới, giọng đầy ẩn ý nói: “Mẹ không phải không quan tâm đến việc học của con, nhưng mẹ cũng không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh con được. Có học hay không, chủ yếu vẫn là do chính con, phải dựa vào tự giác.” Nói rồi, mẹ liếc tôi một cái: “Ngược lại là con, dạo này có phải hơi quá quan tâm đến chuyện của mẹ không?”
“Làm con trai quan tâm mẹ, chẳng lẽ không nên sao ạ?”
“Là nên, nhưng con có chút quá quan tâm rồi. Mẹ đi đâu, mẹ làm gì, mẹ gặp ai, còn cần phải báo cáo với con sao? Mẹ đây làm mẹ, đến cả một chút tự do cá nhân cũng không có à?”
Tôi mày nhíu chặt: “Con đây không phải là sợ hãi sao.”
“Con sợ cái gì?”
Tôi cúi đầu, oan ức nhỏ giọng nói: “Sợ mẹ không để ý đến con nữa.”
Mẹ im lặng một lúc lâu rồi thở dài: “Con mà ngoan ngoãn, mẹ làm sao có thể không để ý đến con được chứ?”
“Vậy con hỏi mẹ, chú Tâm đó là ai, mẹ cũng không chịu nói với con.” Mẹ bất đắc dĩ lắc đầu: “Con sao lại còn… Chú Tâm đó là…”
Đúng lúc mấu chốt này, Huyền My từ trong phòng đi ra, nghển cổ, che mũi, gấp gáp hoảng hốt lẩm bẩm: “Máu mũi! Mẹ ơi, con chảy máu mũi.”
Mẹ không kịp để ý đến tôi, đứng dậy đi xem Huyền My. Lời nói được nửa chừng, lòng tôi sốt ruột vô cùng. Con bé này thật biết chọn thời điểm, sớm không ra muộn không ra, cố tình lại ra vào lúc mấu chốt nhất.
Tôi đuổi theo hỏi: “Mẹ ơi, chú Tâm đó là gì ạ?”
Mẹ đỡ lấy đầu nhỏ của Huyền My, mất kiên nhẫn nói: “Lát nữa rồi nói sau, không thấy em gái con chảy máu mũi à.”
“Chảy máu mũi chứ có chết được đâu.” Huyền My nhấc chân định đá tôi, mẹ vội vàng giữ nó lại, lạnh lùng quát: “Đừng có đùa nữa! Lấy hộp thuốc đi.”
Không còn cách nào khác, tôi đành phải tạm thời từ bỏ việc truy hỏi, về phòng lấy hộp thuốc. Lòng thầm cân nhắc, chú Tâm này rốt cuộc có phải là bạn trai của mẹ không nhỉ?
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng cũng giúp Huyền My cầm máu mũi xong. Lúc ăn cơm tối, tôi cứ lén lút quan sát mẹ, vẫn như mọi khi. Do dự một hồi lâu, tôi cuối cùng không nhịn được hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nói còn chưa hết đâu.”
“Cái gì?” Mẹ không phản ứng.
“Chính là mẹ vừa rồi định nói, chú Tâm là… nói đến một nửa rồi. Chú Tâm là cái gì ạ?”
Im lặng một lát, mẹ nói: “Chú Tâm là một người bạn mới mẹ quen, cũng vừa mới ly hôn không bao lâu. Hai chúng tôi quen nhau ở quán cà phê, có thêm Zalo, qua lại nhiều lần rồi thành bạn tốt.”
Vừa mới ly hôn không bao lâu? Thế này thì có chút nguy hiểm rồi. Hai người đều vừa mới trải qua đổ vỡ tình cảm, đến với nhau, qua lại thường xuyên, không chừng sẽ bén lửa, gạo nấu thành cơm mất. Cũng may nghe ý mẹ, hai người họ vẫn chưa có tiến triển gì thực chất, chỉ là bạn tốt an ủi lẫn nhau mà thôi. Ừm… Dù sao nói thế nào đi nữa, tối nay cứ theo dõi xem sao, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Có được bài học lần trước, lần này ăn cơm tối xong, tôi đã sớm thay xong đồ thể thao. Mẹ liếc tôi: “Con lại giở trò gì nữa đấy hả?”
Tôi một bên làm vài động tác khởi động, một bên nói: “Con thấy mẹ nói có lý, phải kết hợp lao động và nghỉ ngơi, không thể lúc nào cũng ru rú trong nhà được, cần phải ra ngoài vận động một chút.” Không đợi mẹ nói, tôi đã cướp lời nói tiếp: “Nhưng mẹ yên tâm, con tự mình đi xuống dưới, không quấn lấy mẹ đâu.”
Dưới ánh mắt nghi ngờ của mẹ, tôi ra khỏi nhà. Nhưng tôi không vội đi dạo ngay mà tìm một chỗ kín đáo trong khu dân cư để trốn. Đợi một lúc, mẹ quả nhiên từ trong hành lang đi ra. Khác với mọi khi, hôm nay mẹ không mặc đồ thể thao mà là một chiếc váy dài ren màu xanh đen, chân trần đi đôi giày xăng đan cao gót quai mảnh màu đen tinh xảo.
Thấy tình cảnh này, lòng tôi không khỏi run lên. Hỏng rồi hỏng rồi, mẹ búi tóc lên, mặt lại còn trang điểm nữa, ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy thế này chắc chắn là đi hẹn hò rồi. Vì đi giày cao gót nên từ bắp chân ẩn hiện dưới tà váy cho đến mũi chân của mẹ trông càng thêm thon thả mịn màng, gợi cảm vô cùng. Lúc đi đường, thân hình mẹ uyển chuyển, bước chân nhẹ nhàng, khẽ lắc lư như liễu. Gót giày cao gót gõ xuống mặt đường cứng rắn, phát ra tiếng “Cộp cộp” giòn giã dễ nghe mà lại cực kỳ có nhịp điệu, làm lòng người xao xuyến.
Tôi sợ làm mẹ cảnh giác, không dám đi theo quá gần. May mà ven đường có nhiều công trình che chắn, trời lại tối, bám theo một đoạn đến công viên Tử Đằng mà mẹ vẫn chưa phát hiện ra. Bây giờ đúng là giờ cao điểm tập thể dục buổi tối, cổng công viên tụ tập không ít người, đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.
Chú Tâm đó hình như vẫn chưa đến. Mẹ cúi đầu dùng điện thoại nhắn tin. Vì cách ăn mặc này thật sự quá mê người, mẹ đứng đó như một pho tượng tao nhã xinh đẹp, thu hút không ít ánh mắt của người qua đường. Ngoài ra, tôi còn phát hiện một hiện tượng khác, ra vào cổng công viên phần lớn là các cặp nam nữ, tuổi tác cũng khá lớn, có người cũng phải bốn mươi mấy tuổi, ăn mặc cũng tương tự mẹ, cũng là giày cao gót váy dài, rất gợi cảm.
Đây là có hoạt động gì sao? Chẳng lẽ là một cuộc thi khiêu vũ nào đó? Đợi trái đợi phải cũng không thấy người đâu. Lòng tôi tức giận bất bình, người đàn ông này thật là, hẹn hò muộn, lại còn bắt phụ nữ phải đợi, thật sự là không có chút lịch sự nào.
Đang lúc tôi nghi ngờ không hiểu thì một người đàn ông trung niên tóc ngắn đi về phía mẹ. Ông ta mặc áo sơ mi trắng, phối hợp với quần tây đen thẳng thớm, chân đi một đôi giày da bóng loáng, cổ áo còn thắt một chiếc nơ. Ha ha! Người này đúng là màu mè thật đấy, chẳng lẽ ông ta chính là chú Tâm đó sao? Mắt thẩm mỹ của mẹ không đến mức kém như vậy chứ…
Sau khi người đàn ông đó đến gần, mẹ vẫy tay chào ông ta, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, trông rất vui vẻ. Nhìn thấy cảnh tượng này, ngực tôi nhói lên, da đầu tê dại, lòng cảm thấy chua xót vô cùng.
Mẹ và chú Tâm đứng ở cửa nói chuyện vài câu rồi kề vai sát cánh đi vào trong công viên. Tôi không chút suy nghĩ, vội vàng đi theo. Công viên đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc xập xình, treo một băng rôn lớn: Cuộc Thi Khiêu Vũ Quốc Tế Nghiệp Dư. Xem ra đúng như tôi nghĩ.
Thí sinh dự thi rất đông, người xem phần lớn là các ông bà già đi dạo. Đây là một cuộc thi nghiệp dư do dân gian tổ chức, cũng không mấy chính quy, chỉ kéo mấy sợi dây thừng, khoanh lại một sàn nhảy. Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu qua loa, các thí sinh lần lượt vào sân.
Hồi còn trẻ, mẹ và ba từng luyện khiêu vũ quốc tế, còn dạy cả tôi và Huyền My nữa. Nhớ hồi đó chúng tôi còn tổ chức cả cuộc thi gia đình, tôi và mẹ một đội, ba và Huyền My một đội, nghĩ lại thật đúng là vui vẻ. Bây giờ cảnh còn người mất, bạn nhảy bên cạnh mẹ lại đổi thành một người đàn ông xa lạ.
Tôi đứng cách đó không xa lén nhìn mẹ và chú Tâm, tuy không nghe được họ nói gì, nhưng trông có vẻ nói chuyện rất vui vẻ. Một lát sau, mẹ lại chủ động đưa tay ra, nắm lấy tay chú Tâm. Thấy tình cảnh này, tôi tức đến mức toàn thân run lên, răng nghiến ken két, thật muốn xông vào tách hai người họ ra. Nhưng hậu quả cũng dễ đoán, chắc chắn sẽ đổi lại một cái tát của mẹ.
Một lát sau, đến lượt đội của mẹ ra sân. Hai người tay trong tay, đi vào sàn nhảy. Nhạc nổi lên, chú Tâm đưa tay luồn qua dưới nách mẹ, đỡ lấy sau lưng mẹ. Dưới ánh đèn, hai người lòng bàn tay nắm chặt, hai cánh tay tự nhiên đưa về phía trước, người áp sát vào nhau, nhảy điệu Tango đầy đam mê.
Mặc dù tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hai người họ nhảy thật sự rất ăn ý, rất nhanh đã trở thành tâm điểm của sàn đấu. Tà váy mẹ tung bay, dáng người uyển chuyển, vũ điệu nhiệt tình phóng khoáng, hoa lệ mà cao nhã. Tôi thật sự ghen tị muốn chết, nếu lúc này người ôm mẹ khiêu vũ là tôi, để tôi giảm (giảm thọ) vài năm tôi cũng nguyện ý.
Đang lúc tôi tức giận sắp không kìm nén được nữa thì mẹ cong người ngồi xổm xuống, rồi ngả người ra sau, chú Tâm người nghiêng về phía trước, hai người mặt đối mặt, gần như sắp chạm vào nhau. Thấy tình cảnh này, tôi cũng không nhịn được nữa, lao ra khỏi đám đông, nhanh chân đá một cú vào đùi chú Tâm.
Chú Tâm hét lên một tiếng chói tai, buông mẹ ra, cả người ngã văng ra xa. Vì mẹ ngả người ra sau, độ cong rất lớn, không có điểm tựa nên lập tức ngã xuống đất. Tôi giật nảy mình, vội vàng chạy đến đỡ mẹ.
Biến cố này xảy ra quá nhanh, cả sàn đấu một phen xôn xao. Mẹ đưa tay đỡ eo, nghiến răng rên rỉ vài tiếng. Vừa nhìn thấy là tôi, mẹ sững người một lúc rồi lập tức tức giận nói: “An Đông, con làm gì thế hả? Con điên rồi à?”
Vừa rồi là do đầu óc tôi nóng lên mà xông ra. Đối mặt với sự chất vấn của mẹ, tôi có chút không biết làm sao. Cuối cùng chỉ tay vào chú Tâm đang nằm trên đất nói: “Ông ta định sàm sỡ mẹ.”
Mẹ hung hăng lườm tôi một cái rồi đẩy tôi ra, vội vàng chạy đến đỡ chú Tâm. Lòng tôi oan ức vô cùng, đi theo sau lưng mẹ, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ quan tâm ông ta đến vậy sao?”
Mẹ quay đầu lườm tôi, lớn tiếng quát: “Con câm miệng cho mẹ!”
Vì cú phá đám này của tôi, cuộc thi cũng phải tạm dừng. Mấy người trông như ban tổ chức xúm lại, vừa hay nghe được đoạn đối thoại của chúng tôi, biết là chuyện riêng của nhà tôi nên hỏi vài câu rồi lại tản ra. Tôi nhìn mẹ vì người đàn ông khác mà lo lắng quan tâm, lòng vừa chua xót vừa đau đớn, một bụng lửa giận không có chỗ trút, thật muốn hét lớn vài tiếng.
Mẹ đỡ chú Tâm đứng dậy, lớn tiếng nói với tôi: “An Đông, con lại đây cho mẹ.” Tôi biết mẹ muốn tôi xin lỗi, tôi cố tình quay mặt sang một bên, giả vờ không nghe thấy.
“Lại đây cho mẹ! Có nghe thấy không?” Thấy mẹ nổi giận lớn như vậy, lòng tôi có chút sợ, lề mề đi tới. Chỉ thấy chú Tâm đỡ eo, nghiến răng, “Ối ối” rên rỉ không ngừng, giọng điệu ẻo lả. Lòng tôi thầm nghĩ đáng đời, đồ công tử bột ẻo lả nhà ngươi, xem sau này còn dám quyến rũ mẹ ta nữa không.
Mẹ trừng mắt nhìn tôi, tức giận nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, xin lỗi dì Tâm của con đi.”
“Con không! Đánh chết…” Tôi bướng bỉnh, vừa định quay mặt sang một bên thì đột nhiên hiểu ra, kinh ngạc hỏi: “Dì Tâm? Là… là phụ nữ à?”
“Chứ còn gì nữa! Mau xin lỗi đi.” Chú Tâm đỡ eo, cười khổ nói: “Ối chao… Huyền Anh à, đây là con trai cô à? Cú đá này của nó… lực chân lớn thật đấy.”
Cho đến lúc này, tôi mới nghe thấy giọng của chú Tâm. Cô ấy tuy ăn mặc giống đàn ông, nhưng giọng nói đích thực là của phụ nữ. Lòng tôi thầm kêu, xong rồi, lần này thì xong thật rồi.
Mẹ đỡ lấy dì Tâm, luôn miệng xin lỗi: “Chị Tâm, xin lỗi chị, thật sự xin lỗi chị.” Một bên nói một bên nháy mắt với tôi. Tôi vội vàng cúi người chào xin lỗi: “Dì Tâm ơi, thật sự xin lỗi dì ạ, con thật sự không biết. Con tưởng dì là đàn ông. Con còn tưởng dì muốn quyến rũ mẹ con nữa.”
“Con câm miệng cho mẹ!” Mẹ khẽ quát.
Dì Tâm khoát tay: “Thôi bỏ đi, con trai cô cũng là quan tâm cô thôi mà.”
“Vậy để em đưa chị về nhé.” Mẹ đầy vẻ áy náy nói.
“Không cần không cần, tôi tự về được rồi.”
Tôi vội vàng lấy lòng: “Dì Tâm ơi, hay là chúng cháu đưa dì về nhé, dì xem chân dì kìa…”
Mẹ nghiêng người lườm tôi một cái: “Con tưởng ai làm ra chuyện này hả?”
Tôi ra ngoài công viên bắt một chiếc taxi, cùng mẹ đưa dì Tâm về. Trên đường về nhà, dọc theo bờ sông, người ở thưa thớt, đèn đường u ám. Mẹ đi rất nhanh, gót giày cao gót gõ xuống mặt đất, phát ra tiếng “Cộp cộp” dồn dập.
Tôi đuổi theo sau lưng mẹ, luôn miệng xin lỗi, mẹ vẫn không thèm để ý đến tôi. “Mẹ ơi, mẹ đừng giận nữa, con thật sự không biết. Con hỏi mẹ, mẹ cũng không nói rõ ràng với con, con thật sự tưởng cô ấy là…”
Mẹ đột ngột dừng bước, quay đầu lườm tôi: “Tưởng cô ấy là cái gì hả?”
“Tưởng cô ấy là đàn ông, tưởng cô ấy muốn quyến rũ mẹ.”
Mẹ nhíu mày, giận dữ: “Là đàn ông thì con có thể đá người ta à?”
“Ai bảo cô ấy ôm mẹ chặt như vậy, gần như sắp dính vào nhau rồi.”
“Khiêu vũ thì không thể không ôm sao? Hơn nữa, con khi nào thì thấy mẹ khiêu vũ với người đàn ông khác?”
“Dạ dạ, trước kia mẹ quả thật không khiêu vũ với người đàn ông khác, nhưng đó dù sao cũng là trước kia. Trước kia mẹ với ba còn chưa ly hôn, bây giờ mẹ độc thân rồi, khó tránh khỏi có người trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Con là ai hả? Quản rộng thế.”
“Con là con trai của mẹ mà.” Tôi cười đùa nói: “Là con trai cưng yêu quý nhất của mẹ.”
Mẹ mày nhíu chặt, thở dài một hơi: “Con nói xem mẹ sao lại sinh ra một đứa con hay gây chuyện như con cơ chứ.”
“Mẹ đã sinh ra rồi, cũng đã mười tám năm rồi, mẹ muốn trả lại cũng không trả được đâu.”
“Con…” Kể từ khi biết chú Tâm là một người dì, tâm trạng tôi vui vẻ hẳn lên, miệng lưỡi cũng lưu loát hơn.
“Mẹ ơi, mẹ đừng giận nữa. Con thành tâm xin lỗi mẹ.” Tôi lùi lại phía sau một bước, cúi đầu thật sâu: “Xin lỗi mẹ, mẫu hậu đại nhân.”
“Con xin lỗi mẹ thì có ích gì. Con đá người ta một cú, nói lời xin lỗi là xong à?”
“Vậy… hay là thế này, lần khác con xách quà đến tận nhà xin lỗi dì Tâm nhé.”
Mẹ trừng mắt nhìn tôi, không biết nên nói gì, một lúc lâu sau, bất đắc dĩ lại tức giận thở dài: “Thật sự là muốn bị con làm cho tức chết mà.” Nói xong, mẹ xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Tôi đuổi theo sau lưng mẹ, lẩm bẩm: “Vậy mẹ cũng không thể hoàn toàn trách con được. Mẹ cứ che che giấu giấu, cũng không nói rõ ràng với con.” Mẹ không thèm để ý đến tôi, tiếp tục nhanh bước về phía trước. Tôi theo sau, nói tiếp: “Mẹ mà nói rõ ràng sớm, chú Tâm là phụ nữ, thì con việc gì phải gấp gáp như vậy chứ.”
Mẹ đột nhiên dừng lại, tôi không cẩn thận suýt nữa thì đâm sầm vào lưng mẹ. Mẹ quay đầu lườm tôi: “Mẹ kết bạn, còn phải báo cáo với con à? Là nam hay nữ thì liên quan gì đến con?”
Tôi thật sự muốn nói thẳng với mẹ, mẹ qua lại với đàn ông, lòng con không thoải mái. Nhưng lời này lại không thể nào nói rõ ràng được, đành phải tìm một cái cớ: “Con phải thay ba con trông chừng mẹ chứ, mẹ mà đi theo người khác thì ba con biết làm sao?”
“Mẹ với chuyện của ba con, có cần con phải quản không?” Mẹ mắng một câu rồi bỗng nhiên hiểu ra, lạnh lùng chất vấn: “Đúng rồi, mẹ còn chưa hỏi con, làm sao con biết mẹ ở công viên? Con theo dõi mẹ à?”
“Con là…” Tôi đang nghĩ lý do thì mẹ lại hỏi: “Con trộm xem điện thoại của mẹ à?”
“Không có không có!” Tôi vội vàng phủ nhận: “Con là vừa rồi đi dạo về, vừa hay nhìn thấy mẹ ra ngoài, liền… liền đi theo sau mẹ thôi.”
Mẹ trừng mắt nhìn tôi, hừ một tiếng: “An Đông, con giỏi lắm rồi nhỉ? Sau này mẹ ra ngoài có phải còn phải báo cáo trước với con một tiếng không?”
“Không phải ạ, chủ yếu là con hỏi mẹ cái gì, mẹ lúc nào cũng che che giấu giấu, không chịu nói rõ. Con đây không phải là lo lắng cho mẹ sao. Chúng ta đều là người một nhà, mẹ đi đâu, mẹ làm gì, bạn của mẹ là nam hay nữ, mẹ cứ thoải mái nói ra không được sao.”
“Nói cái gì chứ, nói bạn mới của mẹ, tối nào cũng ra ngoài, ở quảng trường cùng người ta nhảy…” Nói được nửa chừng, mẹ bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt có chút lúng túng, sững người một lúc rồi hừ một tiếng, xoay người tiếp tục đi về phía trước, không thèm để ý đến tôi nữa.
Mẹ ngượng ngùng rồi! Tôi đột nhiên cảm thấy hành vi của mẹ có chút đáng yêu, liền vội vàng đuổi theo, cười nói: “Mẹ ở quảng trường cùng người ta nhảy khiêu vũ thì cũng có gì mà phải ngượng ngùng chứ. Bằng tuổi mẹ, có chút hoạt động xã giao cũng là bình thường mà.”
Mẹ mạnh mẽ dừng lại, quay đầu liếc tôi: “Mẹ bằng tuổi nào hả?”
Lúc này tôi mới nhận ra mình nói sai rồi, vội vàng sửa lại: “Phong nhã hào hoa, duyên dáng yêu kiều, tuổi xuân phơi phới, thiếu nữ độc thân.”
Mẹ mắng: “Con cả ngày nói năng linh tinh.”
“Ý con là, mẹ không cần thiết phải che giấu làm gì, chúng con lại không cười chê mẹ đâu. Ở quảng trường khiêu vũ, mấy cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi còn nhiều lắm. Mẹ sau này cứ thoải mái đi nhảy đi, con giơ hai tay tán thành.”
“Còn nhảy cái gì nữa, con một cú đá làm người ta bị thương rồi, sau này người ta còn dám nhảy với mẹ nữa không.” Mẹ nhìn tôi, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Xem ra sau này mẹ thật sự phải tìm bạn nhảy nam, thân hình khỏe mạnh, loại mà con đánh cũng không lại ấy.”
Tôi biết mẹ đang đùa giỡn với mình, nhưng vẫn hoảng hốt nói: “Đừng đừng đừng, mẹ tuyệt đối đừng đổi bạn nhảy.”
Mẹ liếc tôi một cái, tức giận nói: “Một cuộc thi hay ho như vậy, bị con làm cho hỏng bét cả rồi.” Dứt lời, mẹ cất bước định đi về phía trước.
Đầu óc tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, vội vàng chặn trước mặt mẹ, nói: “Con biết mẹ chắc chắn chưa nhảy đã, hay là thế này đi, con đến nhảy cùng mẹ, thế nào?”
“Con à?” Mẹ vẻ mặt khinh thường: “Con ngoài việc quấy rối ra thì còn biết cái gì nữa?”
Tôi đưa tay trái ra, định nắm lấy tay phải mẹ, bị mẹ dùng sức gạt ra, ghét bỏ nói: “Chốn đông người, con không thấy mất mặt à.”
“Có gì mà mất mặt chứ, vả lại xung quanh cũng không có ai. Đến đi mà, đến đi mà, lâu lắm rồi không khiêu vũ cùng mẹ.” Tôi không chịu từ bỏ, tay phải vòng qua ôm lấy eo nhỏ của mẹ, tay trái thì nắm chặt lấy tay phải mẹ. Mẹ ghét bỏ từ chối vài cái, không thoát ra được, cũng đành phải chiều theo ý tôi.
“Nào, con đếm nhịp nhé. Một hai ba, hai hai ba, ba hai ba…” Tôi ôm eo mẹ, bắt đầu theo nhịp điệu mà tung tăng nhảy múa. Vì rất lâu rồi không nhảy nên thường xuyênเหยียบ (dẫm) phải chân mẹ. Mẹ tức giận muốn đẩy tôi ra, lại bị tôi ôm quá chặt, không thể nào thoát ra được. Mẹ chỉ có thể tức giận nói: “Muốn nhảy thì nhảy cho nghiêm túc vào!”
Ban đầu còn có chút trúc trắc, nhưng tôi càng nhảy càng quen thuộc. Hai mẹ con chúng tôi, trên con đường nhỏ ven sông tĩnh lặng này, dưới ánh đèn đường vàng vọt, không có ai xung quanh mà tung tăng nhảy múa. Mẹ thấp hơn tôi một chút, nhưng sau khi đi giày cao gót vào thì gần như cao bằng tôi.
Tôi và mẹ mặt đối mặt, người áp sát vào nhau, ngửi thấy mùi thơm cơ thể trên người mẹ, qua lớp quần áo cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mẹ, người một trận xao động.
“Mẹ ơi, còn nhớ trước kia, mẹ với ba dạy chúng con khiêu vũ không?” Im lặng một lát, mẹ khẽ “Ừm” một tiếng.
“Khi đó chúng ta vui vẻ biết bao nhiêu.” Mẹ mặt không chút cảm xúc nhìn tôi, không nói gì.
Im lặng một lúc rất lâu, tôi nhỏ giọng nói: “Thật ra, con bây giờ càng vui hơn.”
Mẹ nghe vậy mày hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút khác thường. Tôi nhìn đôi mắt mê người của mẹ, trong veo như nước mùa thu, sắc bén mà không mất đi vẻ quyến rũ. Chóp mũi thanh tú rịn một chút mồ hôi, đôi môi hồng đầy đặn dễ chịu, môi (môi châu – phần thịt nhô lên ở giữa môi trên) tròn trịa đáng yêu. Trong đầu tôi lại hiện về hình ảnh tối hôm đó, lúc mẹ uống rượu, tôi lén hôn mẹ.
Lòng tôi một trận rung động, thế nhưng ma xui quỷ khiến lại áp sát lại, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng của mẹ. Thời gian như ngưng đọng lại trong chốc lát. Mẹ chớp mắt mở to hai mắt, đầy vẻ kinh ngạc, rồi lập tức từ từ biến thành phẫn nộ. Tôi chỉ cảm thấy vừa mềm mại vừa tê dại, tim đập loạn xạ. Tôi biết rõ hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nhưng tôi vẫn làm. Nếu có thể biến khoảnh khắc này thành vĩnh hằng thì tốt đẹp biết bao nhiêu.
Một lúc lâu sau, mẹ mạnh mẽ phản ứng lại, dùng sức đẩy tôi ra, rồi giơ tay lên, tát mạnh vào mặt tôi một cái. Lúc này tôi mới tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn mẹ. Chỉ thấy mẹ hai má ửng hồng, hơi thở dồn dập, vẻ mặt tức giận đến cực điểm.
Tôi há miệng định giải thích nhưng lại không biết nói gì. Mẹ hung hăng lườm tôi một cái rồi xoay người bỏ đi.
Tôi nhíu mày, dùng sức vỗ vào gáy mình một cái, hối hận vô cùng, lại có một chút đắc ý khó tả. Tôi lang thang trong khu dân cư, mãi không dám lên nhà. Đến tận một giờ sáng mới lề mề trở về. Mở cửa nhìn vào trong phòng, phòng khách tối om, xem ra mẹ đã ngủ rồi. Lúc này tôi mới nhón chân, rón rén trở về phòng ngủ của mình.
Tôi như một thiếu niên mới biết yêu, vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn, nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Nụ hôn với mẹ cứ quanh quẩn trong đầu tôi không chịu tan đi. Mặc dù trước kia tôi và mẹ cũng có những hành động vô cùng thân mật, nhưng chưa bao giờ có cảm giác tim đập loạn xạ như lúc này. Cảm giác đó hoàn toàn khác biệt.
Tôi mất ngủ, cả đêm không ngủ được. Sáng sớm đã bò dậy, vào bếp làm điểm tâm, hy vọng có thể dùng hành động này để lấy lòng mẹ. Mẹ sau khi dậy, cứ như không có chuyện gì xảy ra. Mặc dù đối với tôi vẫn lạnh lùng, nhưng cũng không mắng mỏ gì.
Lúc ăn sáng, tôi lấy hết can đảm, múc thêm cho mẹ một bát cháo nữa, cẩn thận nói với mẹ: “Mẹ ơi, đây là cháo con nấu buổi sáng, cố ý nấu cho mẹ đấy, mẹ nếm thử xem.”
“Ừm.” Mẹ lạnh lùng gật đầu. Tôi lén đánh giá mẹ, cảm thấy mẹ có chút kỳ lạ. Lẽ ra mẹ phải rất tức giận mới đúng, mẹ bây giờ trông chỉ có chút không vui mà thôi. Nhưng quầng thâm mắt lại rất rõ ràng, chắc là cũng giống tôi, tối qua ngủ không ngon. Ừm, nói như vậy thì mẹ cũng không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục mẹ xinh tại nguồn: https://www.truyensex.autos/chinh-phuc-me-xinh/
Từ sau đêm đó, quan hệ giữa tôi và mẹ lại trở nên kỳ lạ. Mẹ đối với tôi nửa vời đáp lại, lúc gần lúc xa, nhưng không hề nhắc đến chuyện đêm đó. Còn tình cảm của tôi đối với mẹ thì lại ngày càng mãnh liệt.
Mẹ trong mắt tôi chính là hiện thân hoàn hảo. Mỗi lần ở riêng với mẹ đều làm người ta như tắm gió xuân, thật thoải mái, rất hòa hợp. Không nhìn thấy mẹ, tôi lại thấy rất bồn chồn. Có lúc nghĩ đến mẹ, lại không tự chủ được mà ngây ngô cười.
Tình cảm của tôi đối với mẹ, vốn bị cưỡng ép kìm nén trong lòng, lần này xem như hoàn toàn bộc phát ra ngoài. Tôi biết rất rõ tình cảm này không nên tồn tại, nhưng tôi không thể nào kiểm soát được chính mình. Tôi cảm thấy mình sắp không thể nào kiểm soát được bản thân nữa rồi. Ham muốn chiếm hữu mẹ của tôi ngày càng mạnh mẽ, gần như đến mức biến thái. Tôi chỉ cần nghĩ đến cảnh mẹ nói cười với người đàn ông khác là đã không chịu nổi rồi.
Cùng lúc đó, ngọn lửa dục vọng trong người tôi cũng ngày càng mãnh liệt. Thật sự rất muốn trộm lấy tất chân của mẹ, thống sung sướng giải tỏa một phen. Nhưng lý trí lại mách bảo tôi, nhất định không thể làm như vậy nữa, làm vậy chỉ khiến mẹ càng thêm chán ghét tôi mà thôi.
Cứ thế lơ ngơ trôi qua bốn ngày. Chạng vạng lúc tôi từ lớp học thêm tan học ra thì nhìn thấy mẹ hai tay ôm ngực, dựa vào xe ô tô, mặt không chút thay đổi nhìn tôi. Hôm nay mẹ mặc áo sơ mi voan ren trắng, bên dưới là quần ống rộng lưng cao màu đen. Mái tóc dài xõa tung, che đi nửa bên khuôn mặt, phần tóc mái bên kia vén ra sau tai, để lộ chiếc khuyên tai tinh xảo, vô cùng đoan trang thanh lịch.
Tôi không biết tại sao mẹ lại xuất hiện ở đây, nhưng lòng lại vui sướng muốn chết, nhanh chân chạy tới, cười nói: “Mẹ ơi, sao mẹ lại có thời gian rảnh đến đón con thế ạ?”
“Lên xe.” Nói một câu, mẹ xoay người ngồi vào ghế lái.
Tôi theo sau ngồi vào ghế phụ lái, như một chàng trai đơn phương, đột nhiên được nữ thần chiếu cố, tâm trạng kích động không thôi. Mẹ không nói với tôi một lời nào, khởi động xe, quay đầu đi về hướng ngược lại.
Tôi thấy đây không phải là đường về nhà, lòng mơ hồ cảm thấy không ổn, không nhịn được hỏi: “Mẹ ơi, mẹ định đưa con đi đâu thế ạ?”
Mẹ cầm vô lăng, không nhìn tôi, thuận miệng nói: “Đến rồi sẽ biết.”
Tôi không khỏi nhớ lại chuyện lần trước, nghi ngờ mẹ lại định đưa tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, lòng có chút ủ rũ. Mặc dù biết khả năng không lớn, nhưng vừa rồi quả thật có một thoáng, ảo tưởng mẹ cố ý đến đón tôi đi chơi. Thật đúng là… suy nghĩ nhiều quá rồi.
Mẹ lái xe vào một khu dân cư, sau khi xuống xe, dẫn tôi vào một căn hộ. Căn phòng không lớn lắm, khoảng bảy tám chục mét vuông, nhưng trang hoàng cũng không tệ, chỉ là đồ đạc có hơi cũ. Mẹ sau khi vào nhà, như trở về nhà mình vậy, dẫn tôi đi một vòng, nhìn phòng ngủ, rồi lại xem nhà vệ sinh, cuối cùng hỏi tôi: “Cảm giác thế nào? Tạm được không?”
Tôi không biết mẹ rốt cuộc có ý gì, nhưng lòng tôi đã mơ hồ cảm thấy không ổn, không khỏi cau mày, căng thẳng hỏi: “Mẹ… đây là ý gì ạ?”
Mẹ nhìn tôi nói: “Bên này là căn nhà mẹ thuê riêng cho con, cách trường học gần, đi bộ cũng chỉ mất 10 phút. Con cứ dọn đến đây ở nhé.”
“Mẹ ơi…” Lòng tôi đột nhiên khó chịu muốn chết, giọng nói cũng có chút nức nở: “Mẹ muốn đuổi con đi sao ạ?”
“Mẹ đây là vì tốt cho con.” Mẹ đi đến bên sofa, vẫy tay với tôi: “Lại đây, con ngồi xuống đi.”
Tôi máy móc đi tới. Mẹ vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu bảo tôi ngồi xuống, rồi trầm giọng nói với tôi: “An Đông, con là một đứa trẻ thông minh, con có biết mẹ tại sao lại làm như vậy không.”
“Con…” Tôi nghẹn họng cứng lưỡi, một lúc lâu sau mới cầu xin: “Con sai rồi, con thật sự sai rồi! Con không dám nữa đâu. Mẹ tha thứ cho con lần này đi ạ.”
“Đây không phải là vấn đề tha thứ hay không, mẹ là vì tốt cho con.”
“Nhưng mà… mẹ…” Tôi lắp bắp nửa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh, cuối cùng hỏi: “Vậy mẹ cũng chuyển đến ở cùng sao ạ?”
“Chỉ một mình con thôi.” Tôi biết việc mẹ chuyển đến ở cùng là không thể nào, nhưng vẫn ôm một chút ảo tưởng.
“Mẹ ơi, con thật sự biết sai rồi, thật sự biết rồi. Mẹ tha thứ cho con thêm một lần nữa đi mà, con sửa, con thật sự sẽ sửa.”
“Con sửa được không?” Mẹ nhìn tôi, giọng điệu nghiêm túc nói: “An Đông, con có vấn đề gì, mẹ biết, con cũng biết. Cho nên mẹ vẫn luôn nhường nhịn, bao dung con, là bởi vì mẹ cảm thấy đây chỉ là tạm thời, một ngày nào đó con sẽ lớn lên, con sẽ trở nên chín chắn. Nhưng mẹ phát hiện mẹ sai rồi, đối với con càng phóng túng thì lại càng làm hại con.”
“Mẹ ơi, con thật sự, thật sự, con… mẹ đừng không cần con mà.”
Mẹ trở nên có chút kích động: “Mẹ không có không cần con. Mẹ là muốn cho con một mình, bình tĩnh lại một chút, nghiêm túc suy nghĩ lại. Con đường đời tương lai của con còn rất dài, con không thể cứ thế mà sa ngã mãi được.”
“Con không thể nào sa ngã được! Con hiểu, lòng con đều hiểu cả.” Tôi đưa tay nắm lấy tay mẹ, lại bị mẹ mạnh mẽ giằng ra.
“Đừng động vào mẹ!” Mẹ chỉ tay vào mặt tôi, cảnh cáo: “Sau này con không được gặp mặt mẹ nữa.”
Tôi vội vàng giơ hai tay lên, lớn tiếng nói: “Con không chạm vào mẹ, sau này không bao giờ chạm vào mẹ nữa.”
Mẹ nhìn tôi, sóng mắt lưu chuyển, hình như có ngàn lời muốn nói. Tôi có thể cảm nhận được tình yêu của mẹ dành cho tôi từ ánh mắt đó, còn có cả sự rối bời và bất đắc dĩ của mẹ. Lòng tôi rất khó chịu, đau như dao cắt. Tôi không thể cứ ích kỷ như vậy, làm mẹ phải sống trong đau khổ.
Một lúc lâu sau, tôi cố nén nỗi đau trong lòng, nhỏ giọng nói: “Con biết mẹ là tốt cho con, con chấp nhận sự sắp xếp của mẹ.”
Im lặng một lát, mẹ lấy ra một chùm chìa khóa, đặt xuống bên cạnh tôi, nói: “Sách vở và tài liệu trong phòng ngủ của con, mẹ đều đã giúp con chuyển đến đây rồi. Con ở đây cứ yên tâm ôn bài, nửa tháng có thể về nhà một lần, có gì cần thì gọi điện thoại cho mẹ.”
Mẹ đi rồi, tôi ngây người ngồi trên sofa, như người mất hồn, rất lâu rất lâu sau mới hoàn hồn lại. Ảo tưởng tốt đẹp mấy ngày trước đây cuối cùng cũng chỉ là do tôi một mình đơn phương mà thôi. Mẹ dù sao cũng là mẹ tôi, chúng tôi căn bản là không thể nào.
Cứ như vậy, tôi một mình ở lại đây, cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng, vùi đầu vào học hành. Nhưng lòng vẫn còn một chút ảo tưởng, nếu tôi có thể thi đỗ Bách Khoa, có lẽ mẹ sẽ chấp nhận tôi.
Mẹ không đến thăm tôi, cũng không có bất kỳ cuộc điện thoại hay tin nhắn nào. Tôi muốn gọi điện cho mẹ, nhưng mỗi lần cầm điện thoại lên, do dự một hồi lâu rồi cuối cùng vẫn đặt lại xuống. Tôi phải kiểm soát cảm xúc của mình, cứ quấn quýt không buông sẽ chỉ làm mẹ càng thêm chán ghét tôi mà thôi.
Thoáng cái đã đến cuối tháng Tám. Như Ý sắp đi tỉnh thành học đại học, vì phải tham gia quân sự nên phải xuất phát trước. Chúng tôi hẹn nhau một ngày, đi chơi nửa ngày, xem như là tiệc chia tay cô ấy.
Chiều hôm đó, tôi tắm rửa trang điểm một phen, vừa định thay quần áo ra ngoài thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Lòng tôi vui mừng, tưởng là mẹ đến thăm tôi, nhưng rất nhanh lại ý thức được, mẹ có chìa khóa trong tay, không cần thiết phải nhấn chuông cửa.
Tôi nghi ngờ đi đến trước cửa, qua mắt mèo nhìn ra ngoài, không ngờ lại là Mỹ Na đứng ở trước cửa, đang đưa tay liên tục nhấn chuông. Lòng tôi kinh ngạc không thôi, con bé này đúng là thần thông quảng đại, sao nó lại tìm được đến đây?
Vốn định giả vờ không có ở nhà, không ngờ chuông cửa cứ vang mãi không ngừng, như thể tôi mà không ra mở cửa thì nó sẽ cứ đứng đó nhấn mãi vậy. Nhìn đồng hồ, sắp muộn giờ rồi. Do dự một lúc lâu, tôi mạnh mẽ mở cửa ra, nói với nó: “Đừng có nhấn nữa, nhấn nữa là hỏng bây giờ.”
Mỹ Na vẫn giữ nguyên tư thế giơ tay, cười hì hì nhìn tôi: “Anh trai ơi, hóa ra anh ở nhà à.”
“Được rồi, em đừng có giả vờ nữa. Em biết rõ anh ở nhà mà.”
Mỹ Na hai tay nắm lấy quai túi xách, cất bước đi vào, đứng giữa phòng khách nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Hóa ra anh ở đây à. Ừm… trông cũng chẳng ra sao cả.”
“Này, anh hỏi em nhé, làm sao em biết anh ở đây?” Tôi nghi ngờ nhìn nó.
“Em có người của em.”
“Người của em? Ai cơ?” Nó không nói gì. Tôi suy nghĩ một lát rồi bừng tỉnh ngộ: “Huyền My?”
Mỹ Na cười mà không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Tôi càng thêm kinh ngạc: “Hai đứa không phải không ưa nhau sao? Sao lại lén lút có qua lại thế?”
Mỹ Na cười vẫy tay với tôi: “Haiz! Cũng không là qua lại gì đâu, chỉ là nói chuyện khách sáo thôi, nó cà khịa em, em cà khịa nó, xem ai ra được nhiều thông tin hơn.”
Tôi cười khổ nói: “Vậy thì không cần phải nói nữa, nó chắc chắn bị em lừa xoay như chong chóng rồi.”
Mỹ Na nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi: “Anh trai ơi, anh ăn mặc bảnh bao thế này, định ra ngoài à?”
“Anh định ra ngoài. Cho nên, mời em, đi đi.” Tôi làm động tác tiễn khách.
“Anh đi đâu thế?”
“Em quan tâm anh đi đâu làm gì?”
“Ừm… chắc chắn là đi hẹn hò với chị dâu rồi.”
Tôi liếc nó một cái, không hề cảm thấy kinh ngạc, ngược lại còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
“Vâng, anh định đi hẹn hò. Cho nên, mời em, đi đi.”
“Em đi cùng được không?”
“Em đi làm gì?”
“Làm bóng đèn chứ sao!”
Mỹ Na lùi lại phía sau hai bước, làm ra vẻ kinh hãi: “Anh lại muốn đánh em à? Đau lắm đấy.” Thấy tôi vẻ mặt hung dữ, nó liền cười ha hả nói: “Được rồi được rồi, là em nói sai. Anh đừng giận nữa nhé! Anh trai ơi!”
Tôi hừ lạnh một tiếng, đi ngang qua nó, không thèm để ý đến nó nữa. Nó rất nhanh lại tung tăng chạy theo, đuổi theo tôi nói: “Anh ơi, anh có phải không vui không? Vậy em kể chuyện cười cho anh nghe nhé?”
“Em đừng có kể chuyện cười cho anh nữa, tốt nhất là đến cả nói chuyện cũng đừng nói với anh. Mẹ anh nói rồi, không cho anh lén lút tiếp xúc với em, em tránh xa anh ra một chút.”
Mỹ Na nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẹ anh nói, mẹ anh nói, mẹ anh nói cái gì anh cũng nghe. Đúng là một thằng con trai bám váy mẹ.”
“Ai! Em nói đúng, anh chính là thằng con trai bám váy mẹ. Mau tránh xa anh ra một chút!”
Lúc về đến nhà cũ, Huyền My đã đến trước một bước, nằm sấp trên sofa nghịch điện thoại, hai bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo đáng yêu vểnh lên vểnh xuống, trông rất thảnh thơi.
“Ba đâu rồi?”
“Trong bếp nấu cơm đấy.” Huyền My thuận miệng trả lời, đến cả đầu cũng không thèm quay lại một chút.
“Về nhà chỉ biết nằm trên sofa chơi điện thoại, cũng không biết giúp ba làm chút việc.” Tôi khiển trách.
Huyền My quay đầu nhìn tôi: “Em là muốn giúp ba làm việc, là ba bảo em ra ngoài, em đây là phụng chỉ chơi điện thoại, có ý kiến gì thì anh tìm ba mà nói.”
“Em thật đúng là ngày càng lợi hại.”
“Anh thật đúng là ngày càng giống bà già.”
Tôi lắc đầu cười khổ, không thèm để ý đến nó nữa, đi đến cửa bếp. Thấy ba quay lưng về phía mình, eo thắt tạp dề, đang cúi người thái rau.
“Ba ơi, con về rồi.” Ba quay đầu liếc nhìn một cái, nhếch miệng cười: “Về rồi à, về nhà nghỉ một lát đi, lát nữa cơm là xong.”
Tôi đi đến bên cạnh ông ấy, thấy trên bàn bếp bày đầy nguyên liệu nấu ăn, xem ra là vì chúng tôi về nhà tụ họp nên phải làm một bữa tiệc lớn. Nhưng tôi cũng đã quen rồi, nhiều lần đều như vậy.
“Có việc gì con có thể giúp ba không ạ?”
“Về nhà đi, về nhà đi. Có chút việc này thôi, không cần đâu.”
“Rau này có cần rửa không ạ?” Tôi lấy túi ni lông đựng rau xanh ra.
“Vậy con nhặt một chút đi.” Nói rồi, ba đứng thẳng người dậy, dùng tay đấm đấm vào eo.
“Đau lưng à ba?” Tôi hỏi một câu rồi đi qua đấm lưng cho ông ấy hai cái.
“Tuổi già rồi, đứng một lúc là eo đau lưng mỏi.” Ba thở dài.
Tôi vừa định an ủi ba hai câu, nói ông ấy đang tuổi tráng niên, vô tình nhìn thấy thái dương ba đã có vài sợi tóc bạc, lòng không khỏi một trận chua xót, một trận đau lòng, đấm càng thêm mạnh hơn.
“Được rồi được rồi.” Ba cử động hai cái rồi tiếp tục thái rau.
Tôi nhặt rau xong rửa sạch, đặt sang một bên rồi lại tìm việc khác để làm. Im lặng một lát, tôi thăm dò hỏi: “Ba ơi, Mỹ Na dạo này thế nào rồi ạ?”
“Thế nào là thế nào?”
“Nó có làm khó gì ba không? Hay là có hành động gì kỳ quái không?”
“Không có đâu. Nó ngoan lắm. Con hỏi cái này làm gì?”
“Con chỉ là không yên tâm về nó lắm, cứ có cảm giác nó sẽ làm hại ba.”
Ba quay đầu nhìn tôi: “Con đừng có nghĩ linh tinh, Mỹ Na ngoan thật đấy. Đứa bé đó từ nhỏ đã chịu không ít khổ cực, trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ bình thường, cũng rất hiểu chuyện, chưa bao giờ để ba phải lo lắng cả. Con cũng đừng có nghi thần nghi quỷ nữa, lần nào đến cũng nhắc với ba hai câu.”
“Con đây không phải là sợ nó làm hại ba sao.”
“Nó không thể nào đâu.”
“Ba làm sao mà biết được?”
“Nó…” Ba muốn nói lại thôi, lắc lắc đầu rồi nói với tôi: “Thôi bỏ đi. Mẹ con hai ngày nay có khỏe không.”
“Khỏe lắm ạ, ăn ngon ngủ ngon, tinh thần rất tốt.”
“Ừm… Vậy thì tốt rồi.”
Hai cha con chúng tôi mỗi người một việc, một lúc lâu sau, tôi hỏi một câu: “Ba ơi, ba có nghĩ đến chuyện tái hôn với mẹ con không ạ?”
Ba im lặng không nói, không trả lời câu hỏi của tôi.
“Ba ơi, có phải trong lòng ba vẫn không thể nào vượt qua được cái rào cản đó không? Con thấy à, mẹ con không chịu thẳng thắn với ba, chắc chắn là không muốn làm tổn thương ba đâu.” Tôi dừng lại một chút, thấy ba không lên tiếng, lại nói tiếp: “Nói thật lòng, con thấy với sự hiểu biết của ba về mẹ con, ba biết mẹ con chắc chắn không thể nào làm chuyện có lỗi với ba được, mẹ con chắc chắn là có nỗi khổ tâm riêng.”
“Được rồi! Đừng nói nữa.” Ba dừng công việc trong tay lại, cúi đầu, giọng khàn khàn nói: “Con cũng đừng dính vào chuyện của người lớn nữa, học hành cho tốt vào, năm sau thi đỗ đại học, ba với mẹ con cũng thấy an lòng.”
Im lặng một lát, tôi vẫn không hết hy vọng, hỏi tiếp: “Ba một chút cũng không có ý nghĩ tái hôn à?”
“Còn nói nữa là con ra ngoài đấy.” Thấy ba thật sự có chút mất kiên nhẫn, tôi vội vàng cười nói: “Rồi rồi rồi, coi như con xen vào chuyện người khác.”
Trong bếp bận rộn cả buổi, cuối cùng cũng làm ra một bàn thức ăn thịnh soạn. Phải nói là tay nghề của ba thật sự không tệ, không làm đầu bếp thì đúng là đáng tiếc.
Huyền My đưa tay định bốc miếng chân giò hun khói, bị tôi dùng đũa đánh một cái. Nó đau đến mức nhìn tôi chằm chằm, vừa định nổi giận với tôi thì Mỹ Na đã ngồi xuống bên cạnh. Nó cũng không kịp đôi co với tôi nữa, lườm Mỹ Na một cái rồi ghét bỏ dịch sang ghế bên cạnh. Mặc dù hai cô bé này thật sự không ưa nhau, nhưng thực tế qua lại nhiều lần cũng đã sớm quen rồi.
Sau khi khai tiệc, Huyền My và ba nói chuyện rất vui vẻ. Tôi thì câu được câu chăng đáp lời, Mỹ Na mỗi lần đều trốn ở một bên, chỉ lo cúi đầu ăn cơm, im lặng không nói. Đang lúc Huyền My mặt mày hớn hở kể chuyện ở trường thì cổ chân tôi bỗng nhiên có cảm giác ngưa ngứa.
Lòng tôi thầm nghĩ, lại đến rồi. Người lùi lại phía sau, lén lút nhìn xuống dưới gầm bàn, chỉ thấy Mỹ Na đã cởi một chiếc giày ra, để lộ bàn chân nhỏ mang tất trắng, đang đặt ở mắt cá chân tôi, nhẹ nhàng cọ xát, rồi thuận theo chân trái tôi đi lên, dừng lại ở đũng quần.
Giữa tiếng nói chuyện phiếm của Huyền My và ba, bàn chân nhỏ mang tất trắng của Mỹ Na qua lớp quần, nhẹ nhàng chạm vào dương vật của tôi, lúc thì khẽ đạp, lúc thì cọ xát, ra sức trêu chọc khiêu khích. Mặc dù lòng tôi ngứa ngáy, nhưng đối với chuyện này cũng đã có đủ sức đề kháng rồi. Mỗi lần ăn cơm đều giở trò này, không thể đổi sang trò khác được à.
Tôi híp mắt, nhìn nó chằm chằm. Nó cười tủm tỉm nhìn tôi. Tôi đưa tay xuống dưới, nắm lấy bàn chân nhỏ mang tất trắng mũm mĩm của nó, dùng sức đẩy về. Nó lườm tôi một cái rồi quay mặt sang một bên.
Buổi tối ngủ lại ở đây, Huyền My vẫn không chịu ngủ chung giường với Mỹ Na, cho nên lại chiếm phòng của tôi, tôi đành phải ra sofa phòng khách ngủ. Tôi vốn tưởng Mỹ Na sẽ làm gì đó với mình, kết quả canh phòng nghiêm ngặt đến nửa đêm một giờ cũng không thấy nó ra ngoài, cũng là tôi tự mình đa tình.
Tôi thật sự có chút không hiểu rốt cuộc nó định làm gì. Ban đầu quyến rũ tôi, tôi còn tưởng nó thích tôi, kết quả lại dùng cách tự làm hại bản thân để được vào nhà tôi. Vốn tưởng nó chỉ muốn có một mái nhà, kết quả nó lại giở thủ đoạn, làm cho gia đình này tan đàn xẻ nghé. Đến nước này rồi, tưởng nó muốn báo thù, kết quả lại cứ quấn lấy tôi không buông, còn nói thích tôi nữa.
Thật không hiểu nó rốt cuộc muốn làm gì, nhưng có một điều có thể khẳng định, lời nói của con bé chết tiệt này tuyệt đối không thể tin được. Mẹ đối với Mỹ Na cũng giữ thái độ nghi ngờ, lại thêm đoạn video đó, cho nên bình thường không cho phép tôi qua đêm ở nhà ba. Nhưng hôm nay là ba đặc biệt yêu cầu, xem như một lần ngoại lệ.
Sáng hôm sau chạng vạng, lúc tôi từ lớp học thêm về nhà thì mẹ đã sớm tan làm về rồi. Nhìn thấy trên bàn trà bày ra túi lớn túi nhỏ, đủ các loại sản phẩm dinh dưỡng, tôi biết ngay đây là mẹ mua về để bồi bổ não cho tôi. Nhìn thấy những sản phẩm dinh dưỡng này, tôi cũng cảm thấy một trận ngán ngẩm, mấy tháng nay ăn nhiều quá rồi. Nhưng mẹ ngược lại đã rút kinh nghiệm, không dám cho tôi uống mấy thứ thuốc bổ tráng dương nữa.
“Có quần áo bẩn muốn giặt không?” Mẹ một bên hỏi một bên đẩy cửa đi về phía phòng ngủ của tôi.
“Không có ạ. Con suốt ngày không ra khỏi cửa, làm gì có quần áo muốn giặt.”
Mẹ không mấy tin lời tôi nói, đi vào phòng ngủ của tôi một vòng, thật sự tìm ra một bộ quần áo không mấy bẩn. Lúc quay về có chút buồn tiểu, thay đồ ở nhà xong, tôi liền đi về phía nhà vệ sinh. Mẹ đang đứng bên cạnh máy giặt, lấy từng cái quần áo bẩn ra.
Lúc tôi chen qua sau lưng mẹ thì vô tình nhìn thấy tay mẹ cầm một chiếc quần tất màu đen, lòng tôi khẽ rung động, không hiểu sao lại dừng bước.
Mẹ quay đầu nhìn tôi, khó hiểu nói: “Con làm gì thế?”
“Đi vệ sinh ạ.” Để che giấu sự lúng túng, tôi làm ra vẻ bình tĩnh đẩy cửa nhà vệ sinh ra rồi đi vào.
Đang lúc tôi lôi dương vật ra đi tiểu thì phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại di động. Tiếp đó mẹ cởi giày, nhanh chóng chạy ra ngoài. Đi xong, tôi run run người một cái rồi đi ra chuẩn bị rửa tay. Chợt nhớ đến chiếc quần tất màu đen kia, lòng không khỏi một trận xao động.
Vì những chuyện trước đây, mẹ đề phòng tôi rất kỹ. Những đôi tất “nguyên vị”, quần lót “nguyên vị” đều được cất giấu rất cẩn thận. Hôm nay đây là tình huống tạm thời, mẹ quên ở đây. Tôiđầu ra ngoài nhìn, thấy mẹ đang nghe điện thoại ở phòng khách. Tà tâm nhất thời nổi lên, lòng giằng co một lúc, tôi đưa tay tìm chiếc quần tất màu đen đó ra, nhẹ nhàng vuốt ve, chỉ cảm thấy chạm vào mát lạnh trơn láng, lòng đập loạn xạ, đũng quần một trận nóng ran. Ma xui quỷ khiến thế nào lại áp chiếc quần tất lên mặt, hít một hơi thật sâu.
Cảm giác này thật sự quá quen thuộc, quá sung sướng. Tôi như một kẻ nghiện thuốc đã cai rất lâu, lúc lại một lần nữa đối mặt với cám dỗ, liền chìm đắm trong dục vọng, lại vô cùng tự trách. Trong sự giằng co đau khổ, lại càng lún càng sâu. Mặc dù tôi biết rất rõ, làm như vậy là không đúng, là khinh nhờn và phản bội mẹ, nhưng hình ảnh mẹ trần truồng ngủ trên giường sáng hôm đó cứ liên tục hiện về trong đầu tôi.
Tôi lè lưỡi, ở vị trí đũng quần bên trong chiếc quần tất, nhẹ nhàng liếm một cái. Như bị điện giật, từ đầu đến chân tê dại, đầu lưỡi cũng tê rần. Trong đầu không khỏi nhớ lại buổi tối hôm đó, mùi hương quyến rũ tỏa ra từ âm đạo ở giữa hai chân mẹ. Dương vật trong đũng quần ngóc đầu dậy, căng đến đau. Tôi thật sự rất muốn cởi quần xuống, trùm chiếc quần tất “nguyên vị” của mẹ lên dương vật, rồi hảo hảo “tự sướng” một phen. Nhưng lý trí lại mách bảo tôi, mau dừng lại, làm như vậy không đúng.
Không được! Tôi hít một hơi thật sâu, lưu luyến không rời đặt chiếc quần tất đen “nguyên vị” của mẹ trở lại chỗ cũ. Nhưng dục vọng trong lòng một khi đã được thả ra thì như hồng thủy vỡ đê, cuồn cuộn không ngừng. Tôi thật sự rất muốn lại cầm chiếc quần tất “nguyên vị” đó lên, hảo hảo mân mê một phen. Nhưng lý trí lại mách bảo tôi, nhất định không thể phạm sai lầm nữa, con đã hứa với mẹ rồi.
Đang lúc tôi đau khổ giằng co trong sâu thẳm nội tâm thì nghe thấy tiếng bước chân của mẹ, từ xa đến gần, đi về phía nhà vệ sinh. Tôi có tật giật mình, cảm giác sợ hãi mạnh mẽ ập đến. Hạ bộ căng cứng, để mẹ không phát hiện, tôi không chút suy nghĩ, vội vàng kẹp chặt hai chân, ngồi xổm xuống.
Mẹ vào thấy tôi ngồi xổm bên cạnh máy giặt, không khỏi sững người, hỏi: “Con ngồi đây làm gì thế?”
Tôi làm ra vẻ mặt đau khổ, nghiến răng nói: “Đau bụng.”
Mẹ cúi đầu nhìn tôi, ân cần hỏi: “Chỗ nào không thoải mái? Ăn phải thứ gì hỏng à? Hay là bị cảm lạnh rồi?”
“Không sao đâu ạ, có lẽ là bị cảm lạnh thôi. Mẹ không cần phải để ý đến con đâu, con đi vệ sinh là được rồi.” Tôi qua loa vài câu, khó khăn xoay người lại, dùng kiểu đi vịt, từng bước một dịch chuyển vào trong nhà vệ sinh.
Mẹ ở ngoài quan tâm vài câu. Lòng tôi hoang mang bảo mẹ yên tâm, cứ thế ở lì trong đó gần mười phút, dương vật mới từ từ mềm xuống. Trở lại phòng ngủ, tôi nằm sấp trên giường, úp mặt sâu vào trong gối. Tôi như một kẻ nghiện thuốc kiên trì rất lâu, không cẩn thận lại tái nghiện, nội tâm tràn đầy áy náy. Nhưng cái cảm giác sa đọa đó lại làm người ta vô cùng hưng phấn.
Đang lúc tôi tự phê bình bản thân thì mẹ đột nhiên đẩy cửa phòng ngủ ra. Lòng tôi vốn có chút áy náy, sợ đến mức bật ngồi dậy. Mẹ sững người, hơi nhíu mày, hỏi: “Con làm gì đấy hả?”
“Không… không làm gì ạ.”
Mẹ như cho rằng tôi đang làm chuyện gì xấu, nghi ngờ nhìn tôi: “Con vừa rồi ở trong phòng làm gì?”
“Con không làm gì cả, chỉ là nằm nghỉ một lát thôi.”
“Không lo ôn bài cho tốt, con ở đây nằm nghỉ à?”
“Con đây vừa mới đỡ cảm, liền nằm nghỉ một lát, mẹ làm con giật cả mình.”
Mẹ nhìn tôi, tôi nhìn mẹ. Im lặng một lúc lâu, tôi hỏi: “Không phải ạ, mẹ làm gì thế?”
“Ồ!” Lúc này mẹ mới phản ứng lại, nói: “Con ra đây một chút, mẹ cho con xem cái này.”
“Cái gì ạ?”
“Con ra rồi sẽ biết.” Tôi một bên xoay người xuống giường, một bên lẩm bẩm trong miệng: “Làm ra vẻ thần bí, cái gì vậy chứ?”
Theo mẹ ra phòng khách, mẹ lấy từ trong túi ra một xấp biểu mẫu, nói với tôi: “Một người đồng nghiệp của mẹ có người thân trước kia là giáo viên trường cấp ba Tam Trung, sau này ra ngoài tự mở một lớp học thêm, chuyên dạy học sinh cuối cấp luyện thi. Mẹ hôm nay cố ý đến tìm cô ấy tư vấn một chút, kể tình hình của con cho người ta nghe một lượt. Con xem, cô ấy đặc biệt giúp con làm một bản kế hoạch thời gian biểu đây này.”
“Thời gian kế hoạch biểu à?” Tôi nhận lấy xem thử.
Mẹ chỉ vào biểu mẫu giải thích cho tôi: “Ý của cô giáo là, con cách kỳ thi đại học cũng chỉ còn lại ba trăm ngày, chia đều cho mỗi môn cũng chỉ còn khoảng năm mươi ngày. Con trước kia không nắm vững kiến thức cơ bản, bây giờ phải tận dụng năm mươi ngày này để củng cố lại những kiến thức đó cho thật chắc. Hiểu chưa?”
“Chỉ có thế này thôi à.” Tôi bật cười thành tiếng: “Con còn tưởng mẹ lại từ nhà bà nào đó, lấy cho con bí phương đại bổ gì về nữa chứ.”
Mẹ nghiêng người lườm tôi, sững người một lúc rồi hai má lại đột nhiên đỏ bừng. Chắc là mẹ nhớ lại chuyện năm ngoái. Mẹ giật lấy xấp biểu mẫu từ tay tôi rồi cốc vào đầu tôi một cái. Sau khi đánh xong, hình như lại thấy không ổn, để che giấu sự lúng túng, mẹ vội vàng rút ra mấy tờ biểu mẫu từ phía dưới, nói với tôi: “Đây là biểu đồ biến động thành tích của con, mẹ in ra cho con đây.”
“Mẹ đúng là có tâm thật.” Tôi nhận lấy biểu đồ xem qua một cái.
“Con xem này, Toán là môn sở trường của con, thành tích tương đối ổn định. Tiếng Anh này thì lại có chút vấn đề rồi, dao động hơi lớn, điểm cao nhất với điểm thấp nhất chênh lệch không ít. Lần trước con thi đại học cũng là do tiếng Anh kéo điểm xuống đấy.”
Để giảng giải cho tôi, mẹ ghé sát vào mặt tôi, hai má gần như sắp chạm vào nhau. Khoang mũi tôi tràn ngập mùi hương trên người mẹ, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên mặt mẹ, làm sao còn có tâm trí nghe mẹ nói gì nữa.
Mẹ thấy tôi ngẩn người, huých nhẹ vào tôi một cái: “Này, còn đứng ngây ra đó làm gì, có nghe thấy không?”
Tôi vội vàng thu lại tâm trí đang bay bổng, gật đầu nói: “Nghe thấy ạ, nghe thấy ạ. Mẹ cứ nói tiếp đi.”
“Nhiệm vụ học kỳ này của chúng ta là phải kéo điểm tiếng Anh lên cho bằng bạn bằng bè. Mẹ đây cố ý xin cho con mấy bộ đề kiểm tra, đều là đề thi thử của trường Nhất Trung năm ngoái, toàn là do các giáo viên nổi tiếng ra đề đấy.” Mẹ đợi một lúc, thấy tôi không lên tiếng, liếc tôi một cái: “Nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi ạ.” Tôi nhận lấy đề kiểm tra, lật qua một lượt.
“Năm ngoái chuyện trong nhà nhiều quá, không để ý đến việc học được. Năm nay phải làm bài cho cẩn thận vào.”
“Mẹ ơi, mẹ có cảm thấy dạo này mẹ hơi bị ‘tẩu hỏa nhập ma’ không?”
“Không phải con muốn thi Bách Khoa sao? Muốn thi Bách Khoa thì phải có tinh thần ‘tẩu hỏa nhập ma’ chứ.”
Tôi gãi gãi đầu, cau mày nói: “Con thấy, con có chút quá tự cao tự đại rồi. Thành tích này của con… con thấy con không có bản lĩnh lớn như vậy đâu.”
“Không được!” Mẹ khẽ quát: “Sao con lại có thể lâm trận lùi bước như vậy được chứ? Con trai mẹ là phải học Bách Khoa, mẹ đây đã khoe với mọi người rồi.”
Mẹ đối với kỳ thi đại học ngày càng để ý, áp lực của tôi cũng ngày càng lớn, buồn đến mức đầu tôi sắp hói đến nơi rồi.
“Thôi được rồi, con sẽ cố gắng.”
“Không thể chỉ cố gắng, phải có quyết tâm chiến thắng.”
“Vâng vâng vâng. Quyết tâm! Nhất định chiến thắng!” Tôi liên tục gật đầu.
“Nhưng con cũng đừng có áp lực quá lớn, mẹ tin tưởng con có năng lực đó.” Mẹ khẽ vuốt ve đầu tôi, nói: “Trước tiên, con phải giành được hạng nhất của khối đã rồi tính sau.”
“Thôi được rồi, con sẽ cố gắng.”
“Không phải là cố gắng, mà là phải làm được.”
“Không phải mẹ bảo con đừng có áp lực lớn như vậy sao ạ.”
“Không phải…” Mẹ mở to mắt, nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng tức giận nói: “Thôi bỏ đi, bị con làm cho rối tung cả lên rồi. Tóm lại, con cứ giành hạng nhất của khối cho mẹ trước đã rồi tính sau.”
“Rồi rồi rồi, hạng nhất của khối. Quyết tâm! Nhất định chiến thắng!”
Sau khi đã hứa với mẹ, liền phải dồn hết tâm trí vào việc học. Nhưng khi tôi lại một lần nữa cầm lấy chiếc quần tất “nguyên vị” của mẹ, dục vọng như con hổ bị nhốt lâu ngày được thả ra, không thể nào dễ dàng nhốt lại được nữa.
Nửa đêm, tôi nằm trên giường, chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, hạ bộ dương vật cương cứng, trằn trọc mãi không ngủ được. Tôi dùng tay phải nắm lấy dương vật đang cương cứng như sắt, nhẹ nhàng vuốt ve mân mê, cũng không dám dùng sức “tự sướng”. Cảm giác tội lỗi và dục vọng mãnh liệt đan xen vào nhau, hình ảnh xinh đẹp của mẹ cứ quanh quẩn trong đầu tôi, như hình với bóng, xua đi không được.
Trước đó không lâu, mẹ còn trần truồng ngủ ngay bên cạnh tôi. Đến tận lúc này, trong phòng hình như vẫn còn thoang thoảng mùi hương cơ thể trưởng thành của mẹ. “Tự sướng” một chút đi, chỉ một chút thôi, bằng không thật sự không ngủ yên được. Không được, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai. Không dập tắt ngọn lửa tà niệm này tận gốc thì sẽ càng lún càng sâu.
Tôi giày vò trong gần nửa đêm, cuối cùng vẫn phải đầu hàng trước dục vọng. Không phải chỉ là “tự sướng” thôi sao, thanh niên trai tráng khỏe mạnh nào mà không “tự sướng” chứ? Có gì to tát đâu.
Tay tôi nắm lấy dương vật, tuốt lên tuốt xuống, cố gắng tưởng tượng đến những nữ minh tinh nổi tiếng. Nhưng gương mặt trắng nõn tinh xảo của mẹ lại cứ chiếm trọn tâm trí tôi. Hai bầu ngực căng tròn đầy đặn trắng nõn, vòng eo thon thả như liễu, làn da mềm mại hồng hào, cùng với đôi chân thon dài gợi cảm mang tất đen.
Điều đáng sợ nhất là, hình ảnh bị tôi cố gắng kìm nén tận đáy lòng lại một lần nữa hiện ra. Dương vật đỏ au áp sát vào âm đạo trắng mịn không lôngcủa mẹ, từ từ đẩy những cánh môi mềm mại màu mỡ ra, từng chút từng chút chen vào âm đạo khít khao nhiều “nước”. Giữa chiếc quần tất đen bị xé rách một lỗ lớn, để lộ vùng mu căng tròn trơn láng, trắng nõn, không một sợi lông.
Dương vật chen vào được một nửa, chỉ cảm thấy âm đạo của mẹ non nớt đến cực hạn, thành âm đạo hồng hào bao bọc lấy dương vật, nhẹ nhàng mút lấy co bóp. Khẽ thúc về phía trước một cái, đầu dương vật liền chạm đến tận cùng, hung hăng va chạm vào “tử cung” trắng mịn như son. Tôi tách hai chân mang tất đen của mẹ ra một chút, gần như xoạc thành một đường thẳng. Dương vật đang cương cứng như sắt bắt đầu ra vào trong âm đạo trắng trẻo trắng nõn nhô cao. Lúc cắm vào, âm đạo trắng trẻo lõm vào trong, lúc rút ra lại kéo theo một chút thịt mềm hồng hào. Thân hình gợi cảm dịu dàng của mẹ bị tôi làm cho lắc lư qua lại, cổ họng bật ra tiếng rên rỉ ngọt ngào mê người.
“Ưm… Ưm… A… Nhẹ một chút… An Đông… Nhẹ một chút… Mẹ không chịu nổi nữa… Căng quá… Ái chà…”
“Mẹ! Mẹ! Mẹ!” Tôi nắm lấy dương vật, tăng nhanh tốc độ “tự sướng”, tưởng tượng dương vật đang cương cứng dùng sức “ra vào” trong âm đạo của mẹ, vung vẩy túi tinh hoàn va chạm vào đáy chậu của mẹ. Dương vật khuấy đảo âm đạo, dâm thuỷ chảy lênh láng, “mật dịch” bắn tung tóe, vang lên tiếng “bộp bộp bộp bộp”.
“A! Ưm… A… A… Chậm một chút, chậm một chút…” Mẹ bị tôi “làm” đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh, hai tay nắm chặt lấy gối đầu, chiếc cổ trắng ngần dùng sức ngẩng lên, thân hình trắng nõn kịch liệt rung động, hai bầu ngực tròn trịa đầy đặn trước ngực bị làm cho nhấp nhô tạo thành từng đợt sóng sữa trắng nõn.
“Mẹ, thoải mái không? Con ‘làm’ mẹ sướng không?”
“Ưm… Hơi đau một chút… A… Chậm một chút…”
“Chậm không nổi, cô bé của mẹ khít quá, kẹp con sướng chết đi được!” Tôi nhấc bổng đôi chân mang tất đen của mẹ lên, gác lên vai, hai tay vuốt ve đôi chân đẹp mang tất đen mát lạnh, dương vật đang cương cứng điên cuồng ra vào trong âm đạo trắng trẻo căng tròn nhiều “nước”. Cơ thể va chạm, phát ra tiếng “bạch bạch” thanh thúy, đầu dương vật to lớn hết lần này đến lần khác va chạm vào “tử cung” của mẹ.
Khoái cảm nhanh chóng tích tụ, tôi cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi. Nắm chặt dương vật càng tuốt càng nhanh, tưởng tượng ôm chặt lấy đôi chân mang tất đen của mẹ, lắc lư vòng eo, điên cuồng ra vào trong âm đạo của mẹ.
“Ưm… Không được… Không được… Ưm a… Khó chịu quá… Dừng một chút…” Những thớ thịt mềm mại hồng hào trong âm đạo siết chặt lấy dương vật, bỗng nhiên một trận co giật kịch liệt, như muốn hút trọn cả dương vật vào trong.
Mẹ ngũ quan tinh xảo nhíu chặt lại vì đau đớn, thân trên cứng đờ ưỡn lên, thân hình trắng nõn khẽ run rẩy, hai chân mang tất đen thon dài ôm chặt lấy sau lưng tôi.
“Mẹ! Mẹ! Con cũng không chịu nổi nữa rồi! Bắn! Bắn!” Tôi tưởng tượng dương vật dùng sức cắm vào sâu trong âm đạo, chạm đến “tử cung” mềm mại, từng dòng tinh dịch đặc quánh nóng hổi phun ra ngoài.
… Sau một trận đầu óc choáng váng, cảm giác trống rỗng và tội lỗi ập đến. Tôi đã phản bội mẹ, tôi đã phản bội lòng tin của mẹ!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục mẹ xinh |
Tác giả | Cửu Long Di Quan |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện loạn luân |
Tình trạng | Update Phần 34 |
Ngày cập nhật | 06/06/2025 11:51 (GMT+7) |