Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web www.truyensex.autos là trang web dự phòng của website truyensextv2.cc, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv2.cc tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Chinh phục mẹ xinh » Phần 23

Chinh phục mẹ xinh - Tác giả Cửu Long Di Quan


Update Phần 24

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 23: Chinh Phục Mẹ Xinh Khó Tính (2. 11) – Cuối cùng ly hôn

Tôi và Huyền My theo mẹ trở lại căn hộ thuê. Mẹ trông sắc mặt vẫn như thường, suốt quãng đường không nói gì, tôi tự nhiên cũng không dám nhiều lời. Mặc dù Huyền My lần đầu tiên đến nơi này, nhưng đang lúc đau buồn nên cũng không có tâm trạng đâu mà ngắm nghía nhà mới.

Căn hộ thuê rất lớn, vừa vặn có ba phòng ngủ. Mẹ mặt không chút biểu cảm chỉ tay về phía phòng ngủ phía Bắc nói với tôi: “Con ở phòng này.” Sau đó chỉ vào căn phòng đối diện chéo nói với Huyền My: “Con ở phòng này.”

Vì chúng tôi đến đột ngột nên các phòng đều trống không, không có một chút đồ đạc nào. Mắt Huyền My hoe hoe đỏ, vẫn chưa hết bàng hoàng, đứng ở cửa phòng, mũi cứ sụt sịt.

Mẹ lạnh lùng nói: “Huyền My tối nay về trường rồi, con cứ ở tạm một đêm, ngày mai mẹ cho người mang hai cái giường đến.”

Chúng tôi tự nhiên không dám có ý kiến gì. Tôi cũng không mang theo nhiều hành lý, chỉ có một cái túi, trước tiên giúp Huyền My dọn hành lý vào phòng nó.

Sau khi làm xong, thấy mẹ đứng ở cửa phòng, hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt lạnh lùng nhìn tôi. Mẹ chắc chắn vẫn còn đang tức giận, tôi ngoan ngoãn đứng trước mặt mẹ, chờ đợi cơn thịnh nộ ập đến. Mẹ không động thủ, thậm chí cũng không mắng tôi, chỉ lạnh lùng nói với tôi: “Không phải con muốn thi Bách Khoa sao? Được, từ nay về sau con cứ ngoan ngoãn ở yên trong nhà, không được đi đâu cả.”

“Dạ.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu, không dám có ý kiến gì.

Buổi chiều Huyền My phải về trường, lúc sắp đi còn khóc nức nở. Lần này nó cũng không dám đến tìm mẹ cầu xin an ủi, tôi chỉ có thể ôm lấy nó, cho nó một chút động viên.

Tâm trạng mẹ trông có vẻ ổn định, không giống như những người phụ nữ trong phim truyền hình sau khi ly hôn, rơi vào trạng thái điên cuồng mất kiểm soát. Buổi chiều mẹ còn cố ý đi siêu thị một chuyến, mua một ít nguyên liệu nấu ăn, tối làm một bàn thức ăn ngon lành thịnh soạn, hoàn toàn không giống như một người phụ nữ vừa mới trải qua đổ vỡ hôn nhân nên làm. Có lẽ điều này liên quan đến tính cách của mẹ. Cả đời coi trọng thể diện, đến cả ly hôn cũng phải giữ được vẻ tao nhã.

Ăn cơm xong, tôi ngồi bên bàn trà ôn bài, mẹ cởi giày, để lộ đôi chân ngọc ngà, co chân lại, nghiêng người dựa vào sofa, ngón tay thon thả lướt trên điện thoại, sắc mặt như thường. Thấy mẹ bình tĩnh như vậy, tôi không biết nên vui hay nên lo.

Buổi tối tôi ngủ tạm trên sofa. Những chuyện xảy ra ban ngày cứ lần lượt hiện về trong đầu, trằn trọc mãi không ngủ được. Cứ thế chịu đựng đến 5 giờ rưỡi sáng, tôi dứt khoát bò dậy, tắm rửa qua loa rồi xuống lầu mua bữa sáng.

Sau khi về, tôi chuẩn bị các biện pháp giữ ấm cho bữa sáng, rồi ngồi bên bàn trà, im lặng chờ đợi. Khoảng nửa tiếng sau, mẹ dậy. Mẹ vẫn bình tĩnh như mọi khi, tỉ mỉ rửa mặt trang điểm, chỉ là quầng thâm quanh mắt làm mẹ trông có chút mệt mỏi. Nghĩ chắc mẹ cũng giống tôi, cả đêm không ngủ được.

Mẹ thấy tôi mua bữa sáng về, liếc nhìn tôi một cái rồi không nói gì, ngồi xuống bắt đầu cùng ăn. Tôi cúi đầu, lòng thầm cân nhắc, có nên nói gì đó để an ủi mẹ không?

Không đợi tôi mở miệng, mẹ đã lên tiếng trước: “Tối qua ngủ có tạm được không?”

“Tạm được ạ.” Tôi gật gật đầu rồi rất không hợp thời ngáp một cái.

Mẹ liếc tôi một cái, lạnh giọng nói: “Từ nay về sau, chính là ba chúng ta cùng nhau sinh sống.”

“Vâng.” Tôi máy móc gật đầu.

“Trước kia con cũng nói, thi đỗ đại học rồi con sẽ dọn ra ngoài ở. Nhưng trước đó, mẹ phải đặt ra quy tắc cho con.” Lời nói của mẹ có chút ý cảnh cáo. Tôi run rẩy đặt đôi đũa trong tay xuống, ngồi thẳng người, nghe mẹ nói tiếp.

“Phòng của mẹ, con không được phép vào.”

“Vâng.”

“Phòng của Huyền My, con cũng không được phép vào.”

“Vâng.”

“Còn nữa…” Mẹ bỗng nhiên nheo lại đôi mắt phượng sắc bén quyến rũ, liếc tôi, nghiến răng, giọng như bị ép ra từ kẽ răng: “Mẹ nhắc lại một lần nữa, con mà dám động vào Huyền My, mẹ sẽ bóp chết con.” Lời này nghe quen tai.

Tôi cúi đầu, cẩn thận nói: “Mẹ yên tâm, Huyền My là em gái con, con tuyệt đối sẽ không làm tổn thương nó.”

“Mỹ Na không phải là em gái con à?” Rõ ràng mẹ đang ám chỉ chuyện tôi và Mỹ Na.

Tôi nhíu mày, oan ức nói: “Mẹ, lúc đó con thật sự không biết nó là em gái con, con tưởng nó chỉ là một đứa làm gái gọi, ngơ ngơ ngác ngác bị nó… bị nó quyến rũ.”

“Được rồi, cho dù con không biết. Vậy Như Ý thì sao? Nó không phải là bạn gái con à? Con lén lút bạn gái đi ‘ăn bánh trả tiền’ với những cô gái khác, xem là chuyện gì đây?”

Chuyện này tôi không có lời nào để phản bác, để che giấu sự hoảng loạn, tôi liên tục đưa tay vò đầu.

“Suốt ngày con toàn nghĩ đến cái gì vậy hả? Cả đầu toàn những ý nghĩ đen tối, con có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của Như Ý không. Chuyện này mà để mẹ nó biết được, không lột da con ra mới lạ.”

Trong đầu tôi không khỏi hiện lên gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của dì Dung. Nói thật, Như Ý mà biết thì tôi còn có thể lấp liếm cho qua, chứ dì Dung mà biết chuyện này thì thật sự khó giải quyết, đúng như mẹ nói, không chết cũng phải lột một lớp da.

Tôi ngước mắt lén nhìn mẹ, chột dạ hỏi: “Mẹ… sẽ giữ bí mật giúp con chứ ạ? Mẹ không thể nào nói cho dì Dung biết đâu nhỉ?”

Mẹ lườm tôi một cái, hừ một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Chỉ mấy chuyện hư hỏng này của con, mẹ cũng có mặt mũi nào mà nói với người ngoài chứ.”

“Đều tại Mỹ Na, đều là nó gây họa!”

“Đều tại người ta, con một chút cũng không có lỗi à?”

Tôi vội vàng gật đầu: “Có lỗi có lỗi, con có lỗi.”

Trầm ngâm một lúc, mẹ hừ nói: “Con bé đó đúng là không phải dạng vừa đâu, sau này không chừng còn có thể gây ra chuyện gì nữa đấy.” Nói rồi, mẹ liếc tôi một cái: “Con nói xem con là một thanh niên trai tráng, suốt ngày tự thổi phồng mình giỏi giang lắm, lại bị một con bé ranh ma xoay như chong chóng, con có thấy mất mặt không.”

Chuyện này tôi quả thật thừa nhận, chính tôi cũng cảm thấy có chút mất mặt.

“Từ nay về sau, con không được qua lại với nó nữa.” Giọng mẹ vô cùng kiên quyết.

Tôi vội vàng giơ tay thề, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Con đảm bảo, cả đời này con cũng không muốn nhìn thấy nó nữa.”

Mẹ khẽ thở dài, không nói gì thêm. Tôi lén nhìn mẹ, dưới ánh nắng ban mai, gương mặt trắng nõn tinh xảo như được phủ một lớp lụa mỏng, có một vẻ đẹp động lòng người lạ thường. Sắc mặt tuy vẫn giữ vẻ điềm đạm, nhưng trong đôi mắt đen lại ẩn chứa vài phần u ám và mệt mỏi.

Tôi không nhịn được hỏi: “Mẹ, mẹ… thật sự muốn ly hôn với ba con à?”

Mẹ sắc mặt như thường, thuận miệng trả lời: “Không ly hôn thì còn thế nào nữa?”

“Chuyện này, từ đầu đến cuối chỉ là một sự hiểu lầm, tìm cách giải thích cho rõ ràng, không được sao ạ.”

“Giải thích thế nào?” Mẹ liếc mắt nhìn tôi, cười khẩy: “Con đi giải thích với ông ấy à?”

Tôi không biết nói gì hơn, là tôi đã quá coi nhẹ bản thân mình rồi. Chuyện này, làm sao có thể giải thích rõ ràng với ba được chứ. Hơn nữa, để ba biết toàn bộ sự thật, đối với ông ấy mà nói, cũng là một sự tàn nhẫn khác.

“Hiểu lầm nhiều quá rồi, cũng không cần phải giải thích nữa. Cho dù có giải thích rõ ràng thì có thể thế nào? Gia đình này của chúng ta, còn có cần thiết phải tồn tại nữa không?”

Tôi không có lời nào để phản bác. Ăn sáng xong, tôi và mẹ mỗi người một ngả, như thường lệ, mẹ đi làm, tôi đến trường.

Đến trưa tan học, lúc trở về thì mẹ đã sớm về nhà. Nghe động tĩnh, chắc là đang bận rộn trong bếp. Trên bàn trà đặt một quyển sổ màu đỏ, ba chữ mạ vàng nổi bật rõ ràng: Giấy Chứng Nhận Ly Hôn.

Lòng tôi một trận chua xót khó hiểu, một trận phiền muộn không tên. Ban ngày đến trường, đầu óc tôi cứ suy nghĩ đến vô số khả năng, có lẽ mẹ có việc không đi. Có lẽ ba tạm thời đổi ý. Có lẽ cục dân chính đột nhiên cháy. Có lẽ, bố mẹ vì một ánh mắt mà nhớ lại những ngày tháng ngọt ngào thời còn trẻ, rồi nhìn nhau cười… Tiếc là, tưởng tượng cuối cùng cũng chỉ là tưởng tượng.

Tôi vào bếp, thấy mẹ buộc tóc lên, đeo tạp dề, đang bận rộn trước bếp. Tôi muốn an ủi mẹ vài câu, lại không biết nên mở miệng thế nào. Mẹ quay đầu nhìn thấy tôi, nói: “Về rồi à, vừa hay phụ mẹ một tay, làm trợ thủ.”

Tôi thấy mẹ thần sắc bình thản, sắc mặt như thường, cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy. Trên bàn bếp bày ra rau xanh, nấm hương, thịt gà, thịt vịt, thịt bò, một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, xem ra là định làm một bữa tiệc thịnh soạn. Tôi đi tới, rửa tay. Mẹ chỉ vào chỗ rau xanh, nói với tôi: “Nhặt rau đi.”

Tôi bắt tay vào giúp, mắt lại trộm ngắm mẹ. Mẹ cũng không có vẻ đau khổ u sầu như tưởng tượng, ngược lại trông có chút thoải mái và thanh thản. Lòng tôi thầm nghĩ, có lẽ chuyện đêm đó, trong lòng mẹ đã dằn vặt quá lâu. Đối mặt với người đàn ông của mình, lúc nào cũng có chút áy náy, lại không thể nào thổ lộ với ai. Bây giờ hai người mỗi người một ngả, ngược lại như trút được gánh nặng.

Có lẽ là như vậy. Nếu thật sự như tôi nghĩ, vậy thì ly hôn đối với mẹ mà nói, cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt. Nhưng mà, thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này, dù sao cũng là đứa con bất hiếu này của tôi. Nói cho cùng, tôi mới là kẻ đáng chết vạn lần.

Tôi cúi đầu không nói một lời. Mẹ quay đầu liếc nhìn tôi một cái rồi hỏi: “Sao lại mặt mày ủ rũ thế?”

Tôi cười khổ nói: “Bố mẹ con ly hôn, chẳng lẽ con phải cười ha hả sao?”

Mẹ khinh miệt cười: “Không phải chỉ là ly hôn thôi sao, trời có sập xuống đâu.”

“Mẹ có thể thật sự (khán đắc khai – nhìn thoáng) nhỉ.”

“Chẳng lẽ mẹ còn phải uống thuốc ngủ tự tử à.” Mẹ tuy bề ngoài thoải mái, thần thái tự nhiên, nhưng tôi cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cảm giác không giống mẹ bình thường cho lắm. Về phần rốt cuộc chỗ nào không giống, lại không nói rõ được.

Đang lúc hai mẹ con tôi ở trong bếp chiên xào nấu nướng, bận rộn quên cả trời đất thì chuông cửa vang lên. Tôi sững người, nhìn về phía mẹ. Mẹ liếc tôi một cái rồi nói: “Mở cửa đi chứ, còn đứng ngây ra đó làm gì?”

“Ai vậy ạ?” Tôi nghi ngờ hỏi.

“Mở cửa ra chẳng phải sẽ biết, hỏi làm gì.”

Tôi buông công việc trong tay xuống, hai tay chùi vào quần áo. Mẹ mắng: “Chùi vào đâu đấy hả? Không phải con giặt quần áo đúng không?”

Trước kia nghe mẹ lải nhải chỉ cảm thấy phiền, bây giờ nghe lại thấy đơn giản là tiên nhạc lọt vào tai, thật làm tâm trạng người ta thư thái. Tôi vui vẻ chạy ra mở cửa. Người đến hóa ra là dì Dung và Như Ý, còn mang theo một lẵng hoa lớn.

Tôi ngẩn người, vội vàng tránh sang một bên, mời họ vào. Dì Dung ăn mặc giản dị trang nhã, không còn vẻ hùng hổ như mọi khi. Dì ấy đi một vòng quanh phòng khách rồi nói: “Thuê căn nhà lớn như vậy, chỉ có hai mẹ con cô ở, mẹ cô đúng là phú bà thật đấy.”

Tôi nhìn Như Ý, rồi lại nhìn lẵng hoa nó đang ôm trong lòng, nghi ngờ hỏi: “Ý gì thế này?”

Như Ý liếc nhìn dì Dung một cái rồi nhỏ giọng nói với tôi: “Mẹ em nói đây là để chúc mừng mẹ anh lại một lần nữa giành được tự do, độc thân lần thứ hai.”

“Được rồi, vậy anh thay mặt mẹ anh cảm ơn hai người nhé.” Tôi cười khổ một tiếng rồi nhận lấy lẵng hoa.

Tôi không rành về hoa lắm, cúi đầu ngửi ngửi, rất thơm, hỏi: “Đây là hoa gì thế?”

“Cái này cũng không biết à, hoa Tulip đấy.” Như Ý lườm tôi một cái rồi nói tiếp: “Nghe mẹ em nói, Dì Huyền Anh thích nhất là hoa Tulip.”

Tôi nghe vậy sững người, nhìn về phía cô ấy. Như Ý nghi ngờ nói: “Nhìn em làm gì?”

“À! Không có gì.” Tôi thu lại tâm thần, đặt lẵng hoa ở chỗ dễ nhìn thấy.

Dì Dung đi một vòng trong nhà rồi cuối cùng vào bếp nói chuyện với mẹ tôi. Tôi ngồi cùng Như Ý trên sofa, nói chuyện phiếm.

“Ba anh với mẹ anh đang yên đang lành, sao đột nhiên lại ly hôn vậy?”

Tôi nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chuyện này nói với em hai ba câu cũng không rõ ràng được, nhưng ít nhiều cũng có chút liên quan đến em đấy.”

“Hả? Liên quan đến em á? Ba mẹ anh ly hôn thì liên quan gì đến em chứ?”

Lòng tôi thầm nghĩ, nếu không phải tối hôm đó em bày trò, đưa mẹ anh vào phòng em thì anh cũng không thể nào “làm chuyện đó” với mẹ anh được, cũng không có những chuyện phiền phức sau này.

“Thôi bỏ đi, dù sao nói cho em cũng không hiểu đâu.”

“Thôi đi! Nghe anh nói nhảm.” Như Ý cho rằng tôi đang nói đùa, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Sẽ không liên quan đến con bé em gái hoang dã kia của anh chứ?”

“Ừm…” Tôi trầm ngâm một lúc rồi gật đầu thừa nhận: “Có liên quan.”

“Em biết ngay mà.” Như Ý vỗ tay một cái: “Em biết ngay con bé đó không có ý tốt mà.”

Lúc này, mẹ gọi tôi qua giúp một tay. Tôi nhanh chóng đứng dậy vào bếp, theo sự phân công của mẹ, bưng thức ăn ra phòng khách. Khoảng nửa tiếng sau, bữa tối bắt đầu. Dì Dung đầu tiên nâng ly rượu lên, cụng với mẹ một cái, cười nói: “Chúc mừng em lại một lần nữa giành được độc thân. Tự do đang vẫy gọi em đấy.”

Mẹ ngẩng chiếc cổ trắng ngần thon dài lên, một hơi uống cạn ly rượu.

Dì Dung hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Mẹ cười cười: “Cay.”

“Chị không hỏi em rượu thế nào, chị hỏi em cảm giác ly hôn thế nào cơ.”

Mẹ mân mê chiếc ly rượu không trong tay, nhìn dì Dung, hỏi ngược lại: “Lúc trước chị ly hôn, cảm giác thế nào?”

Dì Dung hừ một tiếng cười nói: “Chị à, cảm giác thống khoái lắm, cuối cùng không cần phải hầu hạ thằng khốn đó nữa. Giống như bị dìm dưới nước rất lâu, rồi đột nhiên được ngoi lên mặt nước, hít một hơi thật sâu vậy.”

Mẹ chủ động nâng ly rượu lên, cười nói: “Đúng, tình huống của hai chúng ta cũng không khác nhau mấy, chị cũng có cảm giác đó.”

“Thật ra à, chị đã sớm muốn nói với em rồi, cái nhà kia của em… Ai chà, bây giờ không thể gọi là nhà của em được nữa rồi. Lăng Đông Hải người đó, quá không có chí tiến thủ, lại không biết nói năng lại không biết cười. Ưu điểm duy nhất là thật thà, mà lại còn giả vờ, ở bên ngoài còn làm ra một đứa con gái riêng nữa.” Dì Dung một bên rót rượu một bên nói.

“Hi! Lúc này rồi, còn nói những chuyện đó làm gì. Không nhắc đến ông ấy nữa.” Mẹ cười chua xót, một hơi uống cạn ly rượu trong tay.

“Người ta đều nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, em ly hôn thế này, biết đâu tình yêu lại sống lại đấy.” Dì Dung cười cười, hỏi: “Hay là thế này, nhân lúc em còn trẻ, còn xinh đẹp, chị giới thiệu cho em một người nhé? Đảm bảo hơn Lăng Đông Hải gấp trăm lần.”

Tôi vừa nghe lời này, lòng có chút sốt ruột, sợ mẹ đồng ý, vội vàng nói: “Có người đàn ông tốt như vậy, sao dì Dung không tìm cho mình một người đi ạ?”

Dì Dung bị câu này của tôi làm cho cứng họng, sững người một chút rồi thật sự không nghĩ ra nên phản bác thế nào. Mẹ không nhịn được “Phì” một tiếng bật cười, lại sợ dì Dung không vui, lườm tôi một cái, khiển trách: “Người lớn nói chuyện, trẻ con chen miệng vào làm gì.”

“Chỉ là nói đúng sự thật, có cảm xúc thì phát biểu thôi ạ.”

Dì Dung lườm tôi một cái, nói: “Con với ba con đúng là hai thái cực. Một người thì như khúc gỗ, ba gậy đánh không ra một tiếng rắm, một người thì lanh cha lanh chanh, không đánh mà tự kêu. Hai người các con đúng là không làm mẹ con bớt lo đi chút nào.”

Bị dì ấy mắng một câu như vậy, tôi cúi đầu không nói gì. Như Ý ở dưới bàn huých nhẹ vào tôi một cái, cười hả hê nhìn tôi. Tôi giả vờ hung dữ lườm cô ấy một cái. Phải nói là trên đời này tôi không sợ ai ba hoa, chỉ sợ một mình dì Dung thôi.

Mẹ nói: “Thật ra dạo này nó biểu hiện cũng tốt lắm rồi, hơn hẳn trước kia nhiều.”

Tôi không ngờ mẹ lại khen mình, nâng ly nước ngọt lên, cười nói: “Mẹ ơi, con mời mẹ một ly.”

Mẹ vẫn không cảm kích, lườm tôi một cái rồi hỏi: “Con mời mẹ cái gì? Cũng chúc mừng mẹ lại một lần nữa giành được tự do à?”

“Con mời mẹ vạn sự như ý, mãi mãi trẻ đẹp.”

Mẹ hừ một tiếng: “Con mà không chọc tức mẹ thì không chừng mẹ thật sự có thể vạn sự như ý, mãi mãi trẻ đẹp đấy.”

Tôi hai tay nâng ly, nói: “Con đảm bảo sau này không bao giờ gây thêm phiền phức cho mẹ nữa, con thề.”

“Chỉ cái miệng này của con… Hừ! Từ nhỏ đến lớn, con đã thề với mẹ bao nhiêu lần rồi, có lần nào con giữ lời đâu.” Lời tuy nói vậy, nhưng cuối cùng mẹ vẫn nâng ly rượu lên, cụng với tôi một cái.

“Mẹ ơi, con nói thật đấy, con phát hiện dạo này con ngày càng trưởng thành, ngày càng chín chắn hơn rồi.” Thấy mẹ vẻ mặt khinh thường, tôi vội vàng nói: “Không tin mẹ cứ hỏi Như Ý xem. Có phải không? Như Ý.”

Như Ý lườm một cái rồi nghiêm túc suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Hình như là có chút thay đổi. Ít nhất cũng đã quyết tâm học hành rồi.”

Tôi ra vẻ tranh công vội vàng nói: “Mẹ thấy chưa, có nhân chứng ở đây đấy.”

Dì Dung cười nhạo: “Trải qua nhiều chuyện như vậy rồi mà con còn không hiểu chuyện nữa thì con cũng không cần phải sống nữa đâu.”

Như Ý còn phải về nhà ôn bài, ăn cũng gần no rồi nên đi về trước. Tôi ngồi lại cùng mẹ và dì Dung, nhìn họ uống rượu, nghe họ nói chuyện phiếm, mãi cho đến mười hai giờ. Mặc dù bữa rượu này kéo dài, nhưng thực ra mỗi người cũng chỉ uống khoảng nửa cân mà thôi.

Mẹ thường xuyên phải đi xã giao, lẽ ra chút rượu này không nhằm nhò gì, nhưng hôm nay lại có chút say. Ngược lại là dì Dung, ngoài việc mặt hơi ửng hồng ra thì không có chút vấn đề gì.

Sau khi tiễn dì Dung về, mẹ đã có chút đầu óc choáng váng rồi. Chân bước đi như trên mây, nhẹ bẫng, đứng cũng không vững. Tôi dìu mẹ, đưa mẹ trở lại phòng ngủ. Vừa vào phòng, mẹ đã đưa tay đẩy tôi ra ngoài, cảnh cáo: “Không được vào.”

Lúc này tôi mới nhớ ra quy tắc mẹ đặt ra buổi sáng, vội vàng nói: “Không vào thì không vào.”

Gương mặt trắng nõn mịn màng của mẹ, dưới lớp phấn trang điểm trong veo, lộ ra vẻ hồng hào nhàn nhạt, cực kỳ giống trái táo chín mọng, lại có một chút đáng yêu. Mẹ nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi cất bước đi ra ngoài. Tôi sững người, tưởng mẹ uống nhiều quá không phân biệt được phương hướng, vội hỏi: “Mẹ, mẹ đi ngược rồi.”

“Mẹ đi vệ sinh.” Mẹ loạng choạng đi mấy bước rồi quay đầu lườm tôi: “Con đừng có theo vào đấy.”

Tôi nào dám chứ. Mấy ngày sau đó, mẹ thường xuyên say rượu về muộn, nói là có việc xã giao. Nhưng lòng tôi biết, đây chỉ là cái cớ của mẹ mà thôi, mẹ đang mượn rượu giải sầu, xua đi những phiền muộn trong lòng.

Mãi cho đến sáng Chủ nhật, mẹ sau khi dậy, tay che bụng, sắc mặt tái nhợt, mày chau lại, vẻ mặt đầy bệnh tật. Không cần đoán cũng biết bệnh cũ của mẹ lại tái phát. Tôi vội vàng vào bếp, nấu chút cháo nóng cho mẹ ấm bụng.

Cả buổi sáng, mẹ cứ uể oải không chút sức sống cuộn mình trên sofa, ôm gối, đến cả điện thoại cũng không có tâm trạng nghịch. Lòng tôi vừa đau xót vừa sốt ruột, ngồi xổm trước mặt mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con đưa mẹ đi bệnh viện xem sao nhé.”

“Không cần đâu.” Mẹ vẻ mặt đau khổ nói: “Con mau đọc sách đi, không cần phải để ý đến mẹ.”

“Mẹ đã ra nông nỗi này rồi, con còn đọc sách gì nữa.” Tôi đưa tay định kéo mẹ dậy, mẹ nhất quyết không chịu đứng lên. Tôi sốt ruột, ngồi phịch xuống bên cạnh mẹ, uy hiếp: “Mẹ mà không đi, con sẽ ngồi lì ở đây đấy.”

Mẹ mất kiên nhẫn thở dài, đứng dậy về phòng, thay một bộ áo khoác rồi cùng tôi đến bệnh viện gần đó. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói là do tâm trạng không ổn định làm cho dịch vị dạ dày tiết ra quá nhiều, lại thêm việc uống rượu quá chén nên đã kích thích niêm mạc dạ dày. Chỉ cần mẹ có thể giữ tâm trạng thoải mái, cấm uống rượu, ăn ít đồ dầu mỡ, lại phối hợp điều trị bằng thuốc thì sẽ nhanh chóng hồi phục.

Về nhà, mẹ về phòng nghỉ ngơi. Buổi tối tôi nấu chút cháo loãng, sợ mình nấu đồ ăn không ngon, cố ý gọi đồ ăn ngoài mang đến hai món thanh đạm. Tôi bưng bữa tối, gõ cửa phòng ngủ.

“Làm gì đấy?” Trong phòng, mẹ uể oải hỏi.

“Mang cơm cho mẹ ạ.”

“Vào đi.”

Tôi hé cửa phòng, vốn định mang đến đầu giường cho mẹ, vừa định cất bước thì đột nhiên nhớ ra quy tắc mẹ đặt ra, chân nâng lên rồi lại hạ xuống. Mẹ nằm trên giường, quay đầu liếc nhìn tôi một cái, nghi ngờ nói: “Đứng ở cửa làm gì thế?”

“Mẹ không phải nói không cho con vào phòng sao ạ.”

“Vào đi.”

“Nhưng là mẹ bảo con vào đấy nhé.”

Mẹ mất kiên nhẫn thở dài: “Mẹ bảo con vào.”

Lúc này tôi mới cất bước đi vào, mang đồ ăn đến trước giường, đặt lên tủ đầu giường bên cạnh. Mẹ ngồi dậy, dựa vào thành giường, bưng bát cháo lên, uống hai ngụm.

“Cảm giác… mùi vị thế nào ạ?” Tôi cẩn thận hỏi.

“Ừm. Có tiến bộ.”

“Vậy được ạ, sau này con ngày ngày hầm cho mẹ nhé.”

“Con thật sự định đổi nghề đi bán đồ ăn sáng à?”

“Nhiều nghề thì cũng không có gì xấu. Sau này biết đâu còn có thể nhờ vào tài nấu nướng này, giống như ba, cưới được một người vợ xinh đẹp như hoa như ngọc như mẹ thì sao.”

Mẹ một tay bưng bát, múc một thìa cháo, nghe thấy lời này của tôi, sững người giữa không trung, ngước mắt nhìn tôi chằm chằm. Tôi cảm thấy trò đùa này có hơi quá trớn, vội vàng quay mặt sang một bên, ho khan hai tiếng để che giấu sự lúng túng.

Im lặng một lúc lâu, mẹ hỏi: “Con còn đứng đây làm gì?”

“Nhìn mẹ ăn cháo ạ.”

“Ăn cháo thì có gì mà nhìn? Ra ngoài đi.”

“Không phải mẹ bảo con vào sao ạ?”

“Mẹ bảo con vào, chứ không bảo con đứng đây.”

Tôi cảm thấy mẹ có chút ngang ngược rồi đấy, nhưng lại không có cách nào phản bác, ai bảo mẹ là chủ nghĩa bá quyền cơ chứ.

Mấy ngày sau đó, tôi tìm rất nhiều tài liệu, cố gắng hầm đủ các loại cháo dưỡng sinh bổ dạ dày cho mẹ. Bệnh dạ dày mặc dù có chuyển biến tốt nhưng vẫn chưa khỏi hẳn. Để mẹ sớm ngày bình phục, sau bữa cơm tối nghỉ ngơi một lúc, tôi đề nghị ra ngoài đi dạo. Mẹ nằm trên sofa, không muốn động đậy chút nào. Tôi khuyên: “Ăn xong đi một vòng, có thể sống đến chín mươi chín tuổi. Bác sĩ cũng khuyên mẹ nên vận động nhiều.”

Mẹ trở mình trên sofa, miệng lẩm bẩm: “Vừa ăn cơm xong đã vận động, dạ dày càng khó chịu hơn.”

“Ăn cơm xong cũng gần một tiếng rồi, mẹ cứ nằm đây, không sợ dạ dày khó chịu à?”

“Không, thoải mái lắm.” Mẹ hai tay ôm chặt gối ôm, giọng nói lại có chút nũng nịu.

“Ừm… Vậy mẹ không sợ béo à?”…

Im lặng một lát, mẹ từ trên sofa ngồi bật dậy, liếc tôi một cái: “Mẹ thấy con lại ngứa đòn rồi đấy.”

“Ối chao, con là vì tốt cho mẹ mà. Con đây đều hy sinh thời gian học bài, cố ý đi dạo cùng mẹ đấy.”

Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của tôi, mẹ miễn cưỡng về phòng thay một bộ đồ khác. Vì thời tiết dần ấm lên, mẹ mặc chiếc váy dài hoa văn sặc sỡ, chân đi đôi giày bệt đơn giản, mái tóc dài xõa xuống, lệch sang một bên vai, trông rất trẻ trung, tràn đầy vẻ tao nhã trí thức của một người phụ nữ trưởng thành.

“Ồ!” Tôi vỗ tay khen ngợi: “Đây là chị gái xinh đẹp nào đến đây thế này.”

“Câm miệng con lại.” Mẹ không thèm để ý đến trò này của tôi, cất bước ra khỏi nhà. Tôi vội vàng đi theo.

Trên đường có không ít người đi dạo. Suốt quãng đường mẹ không nói chuyện, từ từ đi về phía trước, tôi cẩn thận đi bên cạnh. Cảm thấy không khí có chút khó xử, tôi đang nghĩ nên tìm chủ đề gì để mở máy hát thì mẹ đột nhiên hỏi: “Dạo này học hành thế nào rồi?”

“Ừm, cũng tạm được ạ.”

“Còn định thi Bách Khoa nữa không?”

Tôi do dự một chút rồi nói: “Mẹ, con đang có chuyện này muốn thương lượng với mẹ.”

Mẹ quay đầu liếc nhìn tôi một cái: “Nói.”

“Con vẫn muốn thi Bách Khoa, nhưng chuyện gần đây thật sự nhiều quá, làm đầu óc con rối tung cả lên. Hơn nữa thời gian còn lại cho con cũng không nhiều nữa rồi, con nghĩ, hay là con ôn thêm một năm nữa nhé.”

“Con còn chưa thi mà đã định rút lui rồi à?”

“Con đây không phải là báo cáo trước với mẹ sao, lỡ như đến lúc đó thi không tốt, mẹ lại tức giận, bệnh dạ dày lại tái phát thì sao.”

Mẹ sắc mặt như thường, cũng không nhìn ra có phản ứng gì. Tôi đoán chắc trong lòng mẹ phần lớn là đã chấp nhận rồi.

Lại đi về phía trước một đoạn, nhìn thấy ven đường có một đám người vây quanh, vỗ tay reo hò, ồn ào náo nhiệt. Đến gần mới phát hiện, hóa ra là đang “bán đòn”. Một người đàn ông béo lùn, đầu đội mũ trùm đầu kiểu võ sĩ quyền anh, đang bị một người đàn ông trung niên đeo găng tay đấm túi bụi vào mặt. Bên cạnh có tấm biển ghi: Năm mươi đồng bị đánh năm phút.

Người đàn ông trung niên mỗi lần đấm vào mặt người kia một cú, người kia liền khoa trương hét lớn một tiếng, rồi liên tục lùi lại, tay chân vung vẩy rất rộng, trông như bị đánh bay vậy. Người đàn ông trung niên càng đánh càng hưng phấn, những người qua đường xung quanh reo hò cổ vũ không ngớt.

Nhìn một lúc, mẹ không mấy hứng thú nói: “Đi thôi, cái này có gì mà xem.” Nói xong, mẹ xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Tôi linh cơ chợt động, đuổi theo hỏi: “Mẹ ơi, hay là mẹ cũng thử vài cú xem sao?”

Mẹ cười khẩy: “Con có bệnh à, mẹ việc gì phải đi đánh người.”

“Giải tỏa áp lực chứ sao. Bác sĩ không phải nói, mẹ là do tâm trạng không tốt mới dẫn đến dạ dày khó chịu sao. Mẹ có thể giải tỏa một chút, thư giãn một chút tâm trạng căng thẳng.”

Mẹ gương mặt lạnh lùng lắc đầu: “Mẹ không hề căng thẳng, không có áp lực gì cả. Mẹ cũng không muốn đánh người.”

Tôi đi theo sau lưng mẹ, im lặng một lúc lâu rồi do dự hỏi: “Mẹ, mẹ ly hôn với ba con, thật sự không một chút khó chịu nào sao?”

“Có gì mà phải khó chịu.”

“Con thấy, có những chuyện cứ kìm nén trong lòng, mẹ thật sự không bằng cứ giải tỏa ra đi. Mặc dù không thể giải quyết được vấn đề, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho bản thân thoải mái hơn một chút. Giống như cái trò vừa rồi ấy, năm mươi đồng năm phút, đánh thoải mái, lửa giận nào cũng tan biến hết.”

Mẹ đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn tôi: “Hay là thế này đi, mẹ cho con một trăm đồng, con để mẹ đánh mười phút nhé.”

“Vậy mẹ đánh con, mẹ có vui được không?”

“Mẹ đương nhiên là vui rồi, vui lắm ấy chứ.” Mẹ rõ ràng là đang nói đùa, ha ha giả cười hai tiếng rồi quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng chuyện này tôi lại ghi nhớ trong lòng. Sau khi về nhà liền lên mạng mua một bộ đồ bảo hộ dùng cho tập luyện tán thủ, còn có hai đôi găng tay đấm bốc. Ba ngày sau, hàng chuyển phát đến. Buổi tối sau khi ăn cơm xong, tôi về phòng ngủ mặc bộ đồ bảo hộ đó vào, tròn vo, giống như một con gấu lớn, trông rất mập mạp. Tay xách theo đôi găng tay đấm bốc, tôi lắc lư đi ra phòng khách.

Mẹ thấy vậy, mày nhíu lại, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Con làm gì thế?”

Tôi đi đến trước mặt mẹ, đưa đôi găng tay đấm bốc trong tay tới, nói: “Mẹ không phải nói một trăm đồng mười phút sao? Con đến kiếm tiền của mẹ đây.”

Mắt mẹ chớp chớp, một lúc lâu sau mới hiểu ra, bật cười thành tiếng: “Con có bệnh à.”

“Mẹ nói chuyện phải giữ lời chứ, con đây đồ bảo hộ cũng mua về rồi. Nào, nhanh lên, đánh con đi, come on!” Tôi vừa nói, một bên nhét đôi găng tay vào tay mẹ.

Mẹ lườm tôi một cái, ném đôi găng tay lên người tôi, nói một câu “Đồ thần kinh” rồi xoay người định về phòng. Tôi vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay mẹ, nói với mẹ: “Đánh một chút đi mà, mẹ cứ đánh một chút đi.”

Mẹ xoay người lại, dở khóc dở cười nói: “Con thật là… Lâu lắm rồi không đánh con, con lại ngứa da rồi phải không?”

“Đúng đúng đúng, con chính là đáng đánh đòn, con ngứa da lắm rồi. Nào, đánh con đi.”

Mẹ bị tôi quấn lấy thật sự không còn cách nào khác, dưới sự chỉ dẫn của tôi, mẹ đeo đôi găng tay đấm bốc vào. Mẹ nhìn tôi, có chút mờ mịt, sững người một lúc lâu rồi đột nhiên hỏi một câu: “Đánh thế nào?”

Tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng: “Mẹ hỏi con đánh thế nào á? Mẹ là chuyên gia cơ mà.”

Mẹ nghe vậy mặt lại hơi đỏ lên, sững người một lúc rồi dịch người về phía trước, làm ra tư thế, sau đó nhẹ nhàng đấm vào mặt tôi một cái. Vì có đội mũ bảo hộ nên cú đấm này gần như không có chút lực nào, đến cả mát xa cũng không bằng.

“Mẹ dùng thêm chút sức nữa đi chứ.”

“Dùng sức? Sao lại… dùng sức?” Cảm giác mẹ có chút ngơ ngác, không hiểu.

“Mẹ bình thường đánh con thế nào thì cứ thế mà làm đi.”

Mẹ nghĩ nghĩ, hít một hơi thật sâu rồi dùng sức đấm vào đầu tôi một cái, nhưng cảm giác vẫn không có chút lực nào.

“Mẹ, mẹ phải có chút cảm xúc vào chứ.” Tôi thử dẫn dắt mẹ.

“Tâm trạng gì?”

“Phẫn nộ.”

“Phẫn nộ?”

“Đúng, mẹ thử nghĩ kỹ lại xem, mẹ với ba ly hôn, mẹ có lỗi gì không? Ba ngoại tình, mẹ nhịn, từ bên ngoài mang về một đứa con gái riêng, mẹ nhịn, con làm ra chuyện quá đáng như vậy với mẹ, mẹ vẫn nhịn.”

“Đừng nói nữa.”

“Một gia đình êm ấm tự dưng tan vỡ, lỗi lại đổ hết lên đầu mẹ! Mẹ chịu bao nhiêu oan ức, mẹ không thể nào giải thích với ai được.”

Sắc mặt mẹ âm trầm, lồng ngực phập phồng, có chút gấp gáp.

Tôi càng nói càng kích động: “Con trai của mẹ chính là một thằng khốn nạn, là một kẻ biến thái! Mẹ ra ngoài đường cũng không dám ngẩng mặt lên. Mẹ mang thai, cũng không dám nói với ai, đứa bé đó là của ai!”

“Đừng nói nữa!” Mẹ gầm lên một tiếng, đấm mạnh vào mặt tôi một cái. Tôi cảm thấy mũi cay xè, còn chưa kịp hoàn hồn thì lại lãnh thêm một cú đấm nữa. Mẹ liên tục vung tay đấm vào mặt tôi, cuối cùng đến cả chân cũng dùng đến.

Tôi bị đánh đến ngả nghiêng ngã ngửa, toàn thân đau ê ẩm, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng thanh thản. Sau một trận mưa rào gió giật, mẹ lại gục vào ngực tôi, khóc hu hu. Lòng tôi một trận quặn đau, do dự rất lâu rồi đưa hai tay ra ôm lấy mẹ, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng mẹ. Mẹ càng khóc càng thương tâm, đưa tay đấm mạnh vào ngực tôi…

Bạn đang đọc truyện Chinh phục mẹ xinh tại nguồn: https://www.truyensex.autos/chinh-phuc-me-xinh/

Thoáng cái, kỳ thi đại học đã kết thúc. Như Ý thi đỗ vào Học viện Sư phạm tỉnh. Thành tích của tôi tuy cũnglà khá, nhưng so với thành tích lý tưởng vẫn còn kém quá xa, cho nên sau khi bàn bạc với mẹ, tôi quyết định ôn thi lại một năm nữa. Mẹ đồng ý.

Gần đây cũng không có chuyện gì phiền lòng nữa, tôi dồn hết tâm sức vào việc ôn tập. Vì phòng của tôi ánh sáng tương đối kém, mẹ liền đề nghị đổi phòng ngủ với tôi. Tôi cảm thấy không cần thiết, nhưng dưới sự kiên trì của mẹ, cuối cùng vẫn phải dọn vào phòng mẹ.

Sáng sớm đầu tháng Tám, sau khi ăn sáng xong, mẹ thay bộ đồ công sở: Bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo lật ra ngoài, bên ngoài khoác một chiếc áo vest nhỏ ôm eo màu xám tro nhạt. Hạ thân là chân váy bút chì màu xám, chiếc quần tất siêu mỏng màu da bao bọc lấy đôi chân thon dài gợi cảm, chân đi một đôi giày cao gót hở mũi màu đen.

Vừa ra đến cửa, mẹ dặn dò tôi, tối nay có việc xã giao, về nhà chắc sẽ hơi muộn, bảo tôi tự nghĩ cách ăn cơm. Cả một ngày tôi đều ru rú trong phòng ôn bài. Như Ý rảnh rỗi, gọi điện thoại nói muốn đến tìm tôi, bị tôi nghiêm giọng từ chối.

Cứ thế ôn bài đến mười hai giờ đêm, mẹ vẫn chưa về. Tôi cảm thấy có chút hơi cảm lạnh, tứ chi mệt mỏi, đầu óc choáng váng, thật sự không chịu nổi nữa. Nhắn cho mẹ một tin rồi đi ngủ trước.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi như có một giấc mơ, mơ thấy mẹ người đầy mùi rượu đi vào phòng tôi, tiện tay đá đôi giày cao gót trên chân xuống, cởi cúc áo, cởi bỏ bộ đồng phục và áo trong. Sau đó đứng ở mép giường, quay lưng về phía tôi, hơi khom người, hai tay vòng ra sau lưng, cởi móc áo lót. Tiếp đó nhấc cặp mông tròn trịa gợi cảm lên, cởi chiếc quần tất màu da xuống, cuối cùng người nghiêng một cái, mềm oặt ngã xuống bên cạnh tôi.

Mùi nước hoa thoang thoảng, mùi cồn hòa quyện với mùi thơm cơ thể đặc trưng của mẹ, cùng với tiếng nói mê khe khẽ đó, làm tôi có chút lâng lâng như lên tiên, đầu óc choáng váng, không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.

Cho đến sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh lại từ trong mơ, cảm thấy đầu vẫn còn choáng váng, mũi có chút nghẹt. Dùng sức hít vào mấy cái, chợt nghe thấy tiếng thở khe khẽ. Tôi sững người một chút rồi mạnh mẽ quay đầu lại. Chỉ thấy mẹ trần truồng nửa người trên nằm sấp trên giường, làn da sau lưng trắng như tuyết, óng ánh trơn láng. Hai bầu ngực căng tròn đầy đặn như trái dưa bị đè dưới người, như quả bóng bay bị ép xẹp, một mảng lớn da thịt trắng nõn mềm mại tràn ra từ bên sườn. Hạ thân đắp một chiếc chăn đơn mỏng, hình dáng cặp mông tròn trịa kiêu hãnh hiện ra rõ ràng. Hai chân để lộ ra ngoài, thon dài mà gợi cảm.

Thấy cảnh đẹp trước mắt, đầu óc tôi trống rỗng, trong người lại cảm thấy một trận xao động. Dương vật đang “chào cờ” buổi sáng khẽ giật từng nhịp.

Mẹ sao lại có thể ở trên giường của tôi chứ? Tôi hít sâu mấy hơi, ổn định lại tâm trạng, cẩn thận nhớ lại một chút rồi mạnh mẽ hiểu ra. Tối hôm qua không phải là mơ, mà là mẹ uống say, quên mất hai chúng tôi đã đổi phòng ngủ, cho nên mới hấp tấp chạy vào phòng tôi, cởi hết quần áo rồi nằm xuống bên cạnh tôi.

Này… thế này thì có chút khó xử rồi…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Thông tin truyện
Tên truyện Chinh phục mẹ xinh
Tác giả Cửu Long Di Quan
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện loạn luân
Tình trạng Update Phần 24
Ngày cập nhật 05/06/2025 11:51 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Cửu Long Di Quan

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân

HentaiVn