Biết được chỗ ở của mẹ, lòng tôi cảm thấy vững vàng hơn nhiều. Vốn định ngày hôm sau liền đến, nhưng lại sợ mẹ thấy phiền, cứ cố gắng kìm nén mãi cho đến thứ Bảy. Buổi chiều vừa mới tan học, tôi đã vội vã không kịp đợi mà đến chỗ ở của mẹ. Tiện đường còn mua một ít rau củ quả tươi.
Gõ cửa không có ai trả lời, xem ra mẹ vẫn chưa tan làm. Cứ thế đợi đến chín giờ tối, hành lang vang lên tiếng giày cao gót quen thuộc “Cộp cộp”, âm thanh từ xa đến gần. Không bao lâu sau chỉ thấy mẹ mặc bộ vest công sở, chân đi tất màu da và giày cao gót xuất hiện ở đầu hành lang. Khuỷu tay mẹ khoác chiếc túi xách, tay còn xách theo một cái túi mua sắm căng phồng. Thấy tôi đứng ở cửa nhà, mẹ có chút ngạc nhiên, hỏi: “Sao con lại ở đây?”
“Tìm mẹ có việc ạ.”
“Có việc không thể gọi điện thoại à?”
“Điện thoại hết pin rồi ạ.” Mẹ nhìn tôi, mặt không chút cảm xúc hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tôi chắn ở cửa, ngốc nghếch cười: “Dạo này thành tích tiếng Anh của con không tốt lắm, định nhờ mẹ chỉ bảo một chút.” Sau đó giơ chiếc túi ni lông trong tay lên, nói: “Ba sợ mẹ ăn uống không tốt, tiện thể bảo con mang cho mẹ ít rau củ quả tươi.”
Mẹ nhìn tôi, khinh miệt cười: “Đây là ba con bảo con mang đến à?”
“Đúng vậy ạ.”
Mẹ nghiêng người lườm tôi. Tôi biết không lừa được mẹ, dứt khoát thừa nhận: “Là con tiện đường mua cho mẹ ạ.”
“Tránh ra.” Nói rồi, mẹ đẩy tôi sang một bên, lấy chìa khóa mở cửa. Cửa chính mở rộng, tôi theo sau chen vào, bị mẹ đưa tay chặn lại ngoài cửa.
Tôi cau mày, kéo dài giọng gọi một tiếng: “Mẹ ơi!”
“Về đi!” Mẹ đưa tay chặn trước ngực tôi.
“Mẹ, mẹ đừng đẩy con mà.”
Mẹ thở dài một hơi: “Mẹ đã nói với con rồi, lòng mẹ thật sự rất phiền, không muốn nhìn thấy con. Mau về nhà đọc sách đi.”
“Vậy mẹ cũng phải nhận đồ chứ ạ.” Tôi đưa túi rau củ quả trong tay tới. Mẹ do dự một chút rồi cũng nhận lấy.
Sau khi buông tay, tôi nhân cơ hội lại chen vào trong, mẹ vội vàng giơ tay lên, chặn đường đi của tôi.
“Mẹ ơi, con ở đây đợi mẹ cả buổi rồi, đến cơm tối còn chưa được ăn nữa. Mẹ có thể cho con vào nhà, ăn chút gì đó được không ạ?” Tôi nhíu mày, cố tình làm ra vẻ đáng thương. Một bên nói một bên cố gắng chen vào trong, mẹ dùng sức đẩy tôi vài cái, cuối cùng tôi cúi đầu một cái, chui qua dưới nách mẹ vào nhà.
“Ối chao! Nhà rộng thật đấy.” Tôi giả vờ như lần đầu đến, đi một vòng tham quan, tỏ ra kinh ngạc không ngớt.
Mẹ lườm tôi một cái rồi đặt túi xách và túi mua sắm lên bàn trà.
“Mẹ một mình ở căn nhà lớn như vậy, không sợ à.”
Mẹ một bên cởi áo khoác, một bên nhìn tôi diễn kịch.
Tôi cười hì hì: “Hay là, con qua đây… ở cùng cho mẹ đỡ sợ nhé?”
Mẹ mất kiên nhẫn nói: “Con mà còn lải nhải nữa thì cút ra ngoài cho mẹ.”
Tôi vội vàng ngậm miệng lại. Nín một lúc lâu, không nhịn được nói: “Nhà mẹ lớn như vậy, dọn dẹp chắc chắn không dễ dàng. Hay là cuối tuần con qua giúp mẹ dọn dẹp vệ sinh nhé?”
“Không cần.” Mẹ mất kiên nhẫn nói: “An Đông, con suốt ngày lông bông ngoài đường, con có thời gian ôn bài không đấy?”
“Có ạ! Con bây giờ học hành rất nghiêm túc. Mẹ ơi, mẹ không biết đâu, cô chủ nhiệm còn khen con thay đổi hẳn đấy.”
Mẹ không thèm để ý đến tôi, vào phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại, chắc là để thay quần áo. Tôi nhân cơ hội mở túi mua sắm ra, bên trong có mì gói, bánh mì và một ít đồ ăn vặt, xem ra mẹ bình thường đúng là ăn mấy thứ này. Đợi một lúc không thấy mẹ ra, tôi nhanh trí lẻn vào bếp. Bếp ga và dụng cụ nấu nướng ngược lại đầy đủ cả, chỉ là trông lạnh lẽo, bình thường chắc cũng không mấy khi nổi lửa.
Tôi nhìn trái nhìn phải, ngó qua lọ muối, ngửi thử chai dấm. Đang lúc xem xét say sưa thì mẹ đột ngột xuất hiện sau lưng, nói một câu: “Lãnh đạo đi thị sát đấy à?” Tôi giật bắn mình, vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy mẹ đã thay bộ đồ ở nhà màu xanh lam nhạt, đang hai tay khoanh trước ngực, nghiêng người dựa vào khung cửa, mặt không chút cảm xúc nhìn tôi.
“Xem linh tinh thôi ạ.” Tôi cười cười rồi hỏi: “Mẹ, mẹ còn chưa ăn cơm tối phải không ạ?”
“Chưa.”
“Vậy tối nay mẹ định ăn gì ạ?”
“Mì gói.”
“Thật không có dinh dưỡng. Hay là thế này đi, mẹ ra ngoài đợi một lát, con xuống bếp làm cho mẹ một bữa cơm.” Tôi không nói không rằng đẩy mẹ ra phòng khách, rồi cầm lấy nguyên liệu nấu ăn mình mang đến, quay lại bếp.
Tôi học theo ba một thời gian, biết mẹ thích ăn nhất là món ớt xanh xào thịt băm ba làm, cho nên lúc đến cố ý mua nguyên liệu. Rửa sạch ớt xanh, cắt bỏ đầu đuôi, moi bỏ hạt rồi đặt lên thớt. Sau đó cầm dao thái lên thì lại có chút khó khăn. Ba nói ớt xanh phải thái sợi như thế nào nhỉ? Tôi khoa tay múa chân một hồi, cuối cùng dựa vào cảm giác mà thái. Loay hoay cả buổi, kết quả vẫn thái ra vừa to vừa không đều.
“Ớt xanh sợi sao lại có thể thái như vậy được chứ?” Mẹ đột nhiên nói sau lưng tôi.
Tôi giật nảy mình, cầm dao thái, quay đầu cằn nhằn: “Mẹ, mẹ đi đường sao lại không một chút động tĩnh gì thế.”
“Dao!” Mẹ gạt tay đang cầm dao thái của tôi sang một bên, nói: “Ớt xanh thái sợi phải thái chéo.”
“Thái chéo?” Tôi giữ lấy quả ớt xanh, khoa tay múa chân một chút rồi mới dám hạ dao.
Mẹ vội vàng lại nói: “Nhanh lên. Hạ dao phải nhanh.”
Tôi lại thái thêm hai nhát, vẫn chưa được thuận tay lắm. Mẹ sốt ruột, dứt khoát giật lấy dao thái, tự mình ra tay, nhanh chóng thái lia lịa, một bên thái còn không quên chỉ đạo tôi: “Phải thái như thế này, phải thái như thế này.”
Thấy mẹ sắp thái xong hết ớt xanh rồi, tôi vội vàng nói: “Được rồi được rồi, để lại một quả cho con thử xem.”
Thái xong sợi, trước tiên phải xào thịt. Mẹ lại bắt đầu chỉ đạo: “Dầu cho ít quá.” “Lửa nhỏ quá.” “Đảo nhanh lên.”
Tôi không nhịn được nữa, sau khi xào xong thịt băm, liền xoay người đẩy mẹ ra ngoài, lẩm bẩm: “Mẹ ở đây con không thể nào chuyên tâm được. Mẹ hay là cứ ra ngoài trước đi.”
Mẹ bị tôi đẩy ra ngoài, có chút không yên tâm, chế nhạo: “Con đừng có mà đốt bếp của mẹ đấy.”
Đợi mẹ rời khỏi bếp, tôi nhớ lại cách ba dạy, xào ra một đĩa ớt xanh xào thịt băm. Trước tiên nếm thử một miếng, cảm giác cũng tạm được. Lúc tôi vui vẻ hớn hở bưng đĩa thức ăn ra định khoe với mẹ thì phát hiện mẹ đang ngồi trên tấm thảm giữa bàn trà và sofa, dựa vào sofa, “Xì xụp” ăn mì gói.
Tôi sốt ruột: “Sao mẹ lại ăn trước rồi?”
Mẹ hút một sợi mì vào miệng, mím môi, thuận miệng nói: “Mẹ không yên tâm với tay nghề của con lắm.”
Tôi dời thùng mì gói đi, rồi đặt đĩa ớt xanh xào thịt băm đã xào xong trước mặt mẹ, cười nói: “Mẹ thử một miếng đi.”
Mẹ cầm đũa, gắp một miếng thịt sợi cho vào miệng, nhai nhai. Vẻ mặt mẹ có một chút thay đổi rất nhỏ, tôi căng thẳng hỏi: “Thế nào ạ?”
“Sao lại hơi mặn, còn có chút dai nữa. Nhưng nhìn chung thì mùi vị cũng tạm được.” Mẹ ngậm đầu đũa, cẩn thận nhận xét một hồi rồi hỏi: “Đây là ba con dạy con à?”
“Đúng vậy ạ.”
“Không ngon bằng ba con làm.” Mẹ đưa ra một kết luận ngắn gọn rồi lại kéo thùng mì gói về.
Tôi sốt ruột: “Này, sao mẹ lại ăn mì gói nữa rồi? Con làm khó ăn đến thế à?”
Mẹ nói: “Chứ không thể nào ăn hết cả đĩa rau được.”
Lúc này tôi mới nhớ ra, chỉ lo thể hiện tài nấu nướng mà quên mất món chính, thế này thì có chút khó xử. Tôi đang nghĩ cách thì mẹ liếc nhìn tôi một cái, hỏi: “Ngồi ngây ra đó làm gì? Con cũng chưa ăn cơm mà.”
Bị mẹ nói vậy, tôi lập tức cảm thấy đói bụng, lấy thêm một đôi đũa nữa rồi bắt đầu từng miếng từng miếng ăn món ớt xanh xào thịt băm. Mấy miếng đầu ăn cũng tạm được, nhưng càng ăn về sau càng thấy mặn chát. Mẹ ngồi một bên ăn mì gói, ngược lại làm tôi thấy thèm thuồng, bụng kêu ùng ục, nhưng lại ngượng ngùng không dám mở miệng xin.
Mẹ như nhìn thấu được sự khó xử của tôi, lấy từ trong túi lớn ra một thùng mì gói nữa, đưa cho tôi. Tôi như nhặt được của quý, vui vẻ đi tìm nước nóng.
Lúc tôi pha xong mì thì mẹ đã ăn xong rồi, ngồi một bên cúi đầu nghịch điện thoại. Tôi do dự một chút rồi thuận miệng hỏi: “Mẹ, mẹ định khi nào thì về nhà ạ?”
Mẹ liếc tôi một cái: “Đợi ba con nguôi giận rồi tính sau.”
“Vậy thì khó đấy, ba con tính tình hẹp hòi như vậy, đợi ông ấy nguôi giận chắc mẹ cũng phải già đến bảy tám mươi tuổi rồi.”
Mẹ biến sắc, trừng mắt nhìn tôi: “Vậy con trách ai?”
Tôi lo mẹ lại nghĩ đến chuyện đêm đó, liền vội vàng im bặt, cúi đầu ăn mì. Một lát sau, mẹ hỏi: “Dạo này còn định thi Bách Khoa nữa không?”
“Ừm… là muốn thi, nhưng con thấy mẹ nói đúng, thời gian gấp quá rồi, hy vọng không lớn, cho nên con định ôn thêm một năm nữa.”
“Sao còn chưa thi đã nghĩ đến chuyện học lại rồi? Chỉ có chút tự tin đó mà còn đòi thi Bách Khoa à? Trước kia bảo con học hành cho tốt thì con không chịu, bây giờ mới biết muộn rồi à.”
Tôi lẩm bẩm: “Con là muốn học lắm chứ, nhưng chuyện trong nhà nhiều như vậy, lúc thì chuyện này lúc thì chuyện khác, lấy đâu ra thời gian mà học.”
Mẹ liếc tôi một cái: “Chuyện này đều là do ai gây ra chứ.”
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: “Đều tại ba con cả, nếu không phải năm đó ông ấy ngoại tình thì đã không có Mỹ Na rồi, không có Mỹ Na thì cũng không có nhiều chuyện như vậy.”
Mẹ khinh miệt hừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại, không thèm để ý đến tôi nữa.
Sau khi ăn xong mì, tôi dựa vào thành sofa, ợ một cái. Nghỉ ngơi một lúc, tôi chủ động thu dọn bàn trà cho sạch sẽ, rồi lấy một tờ đề tiếng Anh ra, cúi đầu làm bài.
Mẹ nhìn đồng hồ trên điện thoại rồi nói với tôi: “Thời gian không còn sớm nữa, mau về nhà đi.”
Tôi vùi đầu viết lia lịa, một bên lẩm bẩm trả lời: “Ngày mai Chủ nhật, không phải đi học.”
“Vậy con cũng không thể ở lại quá muộn được.” Mắt tôi đảo một vòng, cười đùa nói: “Chỗ mẹ nhiều phòng trống như vậy, sofa cũng có thể ngủ được, ở tạm một đêm là được rồi.”
Mẹ ngẩng đầu vừa định nói chuyện thì tôi đã đưa tờ đề thi đến bên cạnh mẹ, nói: “Mẹ xem giúp con bài này với.”
Mẹ lườm tôi một cái, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Bài nào thế?”
“Bài này, bài này, bài này, bài này, còn có bài này nữa…”
“Hóa ra con không biết làm bài nào cả à.”
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục mẹ xinh tại nguồn: https://www.truyensex.autos/chinh-phuc-me-xinh/
Lúc tôi làm xong bài kiểm tra, nhìn đồng hồ trên điện thoại đã là 11 giờ rưỡi. Tôi vươn vai một cái, một bên thu dọn một bên nói: “Nên về nhà thôi. Muộn nữa thì nguy hiểm lắm. Lại có cướp giật, lại còn hiếp dâm, rồi còn uống say đánh nhau gây sự nữa. Ai! Dạo này trị an thật không tốt.”
“Được rồi được rồi, đừng ở đây làm trò nữa. Tối nay cứ ngủ ở sofa đi.”
Mưu kế của tôi đã thành công, tôi cười hì hì, xoay người nhảy phóc lên sofa, duỗi thẳng người, thoải mái rên rỉ hai tiếng. Mẹ vào phòng lấy cho tôi một cái gối và một cái chăn mỏng, ném lên người tôi rồi nói: “Chỉ một đêm thôi đấy nhé, ngày mai mau về nhà đi.”
“Tuân lệnh!” Dù sao tôi cũng thường xuyên ngủ sofa, không quan tâm lắm, lòng còn thấy vui vui.
Sáng sớm hôm sau, tôi dậy sớm, vào bếp hầm cháo. Lúc mẹ dậy thì bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi. “Con ngược lại cũng siêng năng nhỉ.” Cũng không biết mẹ có phải đang chế nhạo tôi không, dù sao tôi cũng coi như lời hay ý đẹp mà nghe.
Lúc ăn cơm, mẹ nói với tôi: “Lát nữa mẹ ra ngoài làm chút việc, ăn xong rồi con về nhà nhé.”
“Sớm như vậy, về nhà làm gì. Con bây giờ rất ghét Mỹ Na, không muốn nhìn thấy nó. Chỗ mẹ yên tĩnh thế này, con ở đây học bài một lát nhé.”
Mẹ đương nhiên biết tôi cố tình kiếm cớ, liếc nhìn tôi một cái rồi cũng không phản đối. Tôi cứ thế ở lại. Đợi mẹ ra cửa, tôi nằm bò ra bàn trà làm bài, một mạch làm đến hai tiếng đồng hồ. Đứng dậy hoạt động một chút thì phát hiện phòng khách hơi có chút bừa bộn, nghĩ bụng mẹ cũng không có thời gian dọn dẹp, vậy thì mình thay mẹ dọn dẹp một chút vậy.
Phải nói là lúc ở nhà tôi lười đặc biệt, phòng riêng của mình bừa bộn như ổ chó, thường xuyên bị mẹ mắng. Hôm nay dọn dẹp vệ sinh lại cảm thấy rất có hứng, đến cả những xó xỉnh góc nhà cũng lau chùi một lượt.
Đợi đến gần trưa, mẹ về, tay xách theo ít nguyên liệu nấu ăn tươi. Nhìn thấy căn phòng được tôi dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, mẹ có chút ngạc nhiên.
“Con dọn dẹp à?”
“Vâng.” Tôi ra vẻ tranh công gật đầu lia lịa.
Ai ngờ mẹ chẳng những không cảm kích mà ngược lại còn cười nhạo: “Con đúng là rảnh rỗi quá nhỉ, không lo ôn bài cho tốt mà lại đi làm người giúp việc.”
“Đến trường không phải còn có tiết thể dục sao ạ. Con đây là học mệt rồi, tiện thể hoạt động gân cốt một chút thôi.” Nói rồi, tôi vươn tay duỗi chân, rồi làm vài động tác khởi động.
Mẹ thay bộ đồ ở nhà, xách túi mua sắm vào bếp. Tôi theo sau lưng hỏi: “Có cần con giúp không ạ?”
Mẹ cũng không quay đầu lại, thuận miệng nói: “Không cần.”
“Con ở bên cạnh phụ bếp, tiện thể học hỏi tay nghề của mẹ một chút.”
Mẹ quay đầu lườm tôi một cái: “Con không định thi Bách Khoa nữa à, định thi vào trường dạy nấu ăn Tân Đông Phương rồi sao?”
Tôi biết ý mẹ là gì, bĩu môi, ngoan ngoãn quay lại phòng khách viết bài. Khoảng nửa tiếng sau, đồ ăn được bưng lên bàn trà. Tôi không nhịn được đưa tay bốc một miếng thịt xào cho vào miệng, nhai nhai rồi khen: “Ừm! Quả nhiên là hương vị của mẹ. Thơm quá!”
Tôi vừa định đưa tay bốc thêm thì mẹ dùng đũa đánh mạnh vào mu bàn tay tôi một cái, mắng: “Rửa tay đi.” Mặc dù đau, nhưng lòng tôi vẫn vui vô cùng. Hấp tấp đi rửa sạch tay rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ, cùng nhau hưởng thụ bữa cơm trưa thân mật đã lâu không có.
“Mẹ ơi, thật lâu lắm rồi không được ăn cơm mẹ nấu, ngon đến mức con muốn khóc luôn.”
Đối mặt với lời khen tặng của tôi, mẹ không có bất kỳ phản ứng nào, làm tôi có cảm giác như đang nịnh nọt vào không khí vậy. Trộm nhìn lại, khuôn mặt tinh xảo của mẹ trang điểm nhẹ nhàng, sắc mặt như thường, vẫn không che giấu được vẻ tiều tụy.
Lòng tôi một trận xao xuyến, khẽ hỏi: “Mẹ định khi nào thì về nhà ạ?”
Mẹ cúi đầu ăn cơm, không thèm để ý đến tôi, như hoàn toàn không nghe thấy. Một lát sau, tôi lại nói: “Mẹ cứ ở một mình mãi thế này à?”
“Một mình ở cũng không có gì không tốt, yên tĩnh, cũng không có ai làm phiền.” Mẹ lướt điện thoại, thuận miệng nói.
“Vậy…” Tôi do dự một chút rồi cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Vậy mẹ mà ly hôn với ba con, con có thể ở cùng mẹ được không ạ?”
Mẹ ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, không chút do dự nói: “Con đã mười tám tuổi rồi, sắp tự lập gia đình đến nơi rồi. Hơn nữa, mẹ mà mang theo một đứa con riêng lớn tướng như con thì làm sao mà tái giá được nữa.”
“Hả?” Tôi sững người, vội hỏi: “Mẹ muốn tái giá á? Mẹ định lấy ai ạ?”
“Con quản được à!” Mẹ lườm tôi một cái rồi tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.
“Không phải ạ, mẹ…” Tôi sốt ruột, cuối cùng “Bốp” một tiếng, đập đôi đũa xuống bàn, hai tay ôm ngực, giận dỗi không chịu ăn cơm.
Mẹ cười khẩy: “Ồ, còn giở thói công tử bột nữa cơ đấy.” Thấy tôi vẫn không chịu ăn cơm, mẹ lại nói: “Được rồi, đùa con thôi. Mẹ mà muốn lấy chồng khác thì lấy ai bây giờ.”
Tôi suýt nữa thì buột miệng nói: “Lấy con chứ ai.” Nhưng may mà lý trí vẫn còn, hơn nữa câu đùa này thật sự quá lỗi thời, dễ gây họa chết người.
Sau khi ăn trưa xong, tôi lại ở lại thêm một buổi chiều nữa. Vốn còn định ở lại ăn ké bữa tối, nhưng mẹ nói buổi tối có việc, trực tiếp đưa tôi về nhà.
Ba đi làm, Huyền My ở trường, trong nhà chỉ có một mình Mỹ Na, vắng tanh. Lúc đi ngang qua phòng Mỹ Na, phát hiện cửa phòng hé mở, trong phòng không có người. Lại cẩn thận lắng nghe, trong nhà vệ sinh có tiếng nước chảy “ào ào”, chắc là con bé đó đang tắm.
Vốn cũng không để ý, nhưng vô tình nhìn thấy điện thoại của nó để trên giường, chợt nhớ đến đoạn video không biết có tồn tại hay không kia. Do dự một chút, tôi liền nhân cơ hội tốt này lẻn vào. Cầm lấy điện thoại của nó, suy nghĩ một chút về mật khẩu. Manh mối cũng không nhiều, ngoài sinh nhật của ba ra thì chỉ còn lại sinh nhật chung của tôi và nó. Kết quả thử cả hai đều không mở được. Thế này thì có chút khó khăn rồi.
Đang lúc tôi vắt óc suy nghĩ thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói mềm mại đáng yêu: “Anh trai ơi, anh đang làm gì đấy?” Giọng nói này tôi quá quen thuộc. Tôi giật nảy mình, vội vàng ném điện thoại lên giường.
Xoay người nhìn lại, chỉ thấy Mỹ Na mặc bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, mái tóc ướt sũng, xõa tung trên vai, cổ quấn khăn mặt. Da dẻ vừa trắng vừa mềm, như sữa bò vậy, mùi thơm thiếu nữ hòa quyện với mùi sữa tắm, cực kỳ mê người.
“Sao nhanh thế?” Dù sao trong lòng cũng có quỷ, tôi lại có chút hoang mang nói không lựa lời.
“Cái gì nhanh thế? Tắm rửa à?” Mỹ Na cười hỏi lại.
Tôi ho khan hai tiếng, muốn che giấu sự lúng túng, rồi giả vờ như không có chuyện gì đi ngang qua nó, định rời đi.
Mỹ Na đột nhiên hỏi một câu: “Anh đang tìm video sao?”
Nếu nó đã biết rồi thì cũng không cần thiết phải giả vờ ngớ ngẩn nữa. Tôi xoay người lại, dứt khoát nói thẳng: “Đúng, anh chính là đang tìm video, nó ở đâu?”
Mỹ Na cầm điện thoại lên, nói: “Thứ quan trọng như vậy, em làm sao có thể lưu trong điện thoại được chứ.” Cởi bỏ khóa mật mã, nó xoay người đưa đến trước mặt tôi, cười nói: “Không tin anh cứ tự mình xem đi.”
Tôi cúi đầu liếc nhìn điện thoại một cái rồi lạnh lùng nói: “Giấu ở đâu rồi? Đưa ra đây.”
Mỹ Na cười cười: “Em tại sao phải đưa ra chứ? Đối với em lại không có chút lợi ích nào cả.”
“Vậy em muốn thế nào?” Mỹ Na mắt to đảo một vòng, mặt ngẩng lên, nói: “Anh hôn em một cái trước đi.”
Tôi do dự một chút rồi tiến lên phía trước. Đôi môi hồng phấn của thiếu nữ, như những cánh hoa anh đào, căng mọng mịn màng. Đúng lúc tôi sắp hôn lên môi nó thì đột nhiên đưa tay véo cằm nó, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nó sang một bên rồi cười nhạo: “Bớt giở trò này đi.”
Tôi xoay người định đi ra ngoài, Mỹ Na lại hỏi: “Anh cảm thấy em là một cô gái hư hỏng sao?”
Tôi quay đầu lườm nó, hỏi ngược lại: “Em thấy sao?”
Mỹ Na mỉm cười, không trả lời. Tôi hừ lạnh một tiếng: “Em làm cho nhà chúng tôi tan đàn xẻ nghé, còn mặt mũi hỏi anh, em có phải là cô gái hư hỏng không à?”
Mỹ Na ngồi xuống mép giường, hai tay chống lên giường, vểnh chân lên, cười nói: “Em có nói gì đâu. Đây không phải là hiểu lầm sao? Dì lại không mang thai.” Câu nói cuối cùng, khóe miệng nó hơi nhếch lên, nụ cười mang theo mười phần trào phúng.
Tôi tức đến mức xông lên phía trước, một tay nắm lấy cổ áo nó, chỉ vào mặt nó gầm lên: “Em nói gì với anh cũng được, em mà dám vũ nhục mẹ anh, anh tuyệt đối không nương tay với em đâu.”
Mỹ Na ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đối mặt với tôi, đôi mắt to trong veo như nước, trong nháy mắt, trên mặt không một chút sợ hãi, cười hỏi: “Anh định làm gì?”
Đúng vậy, tôi có thể làm gì nó chứ? Nếu nó là con trai, tôi có thể đánh nó mấy cái tát, đá nó mấy cú, nhưng nó cố tình lại là con gái.
Giằng co một lúc, tôi từ từ buông tay ra, trầm giọng hỏi: “Em rốt cuộc muốn làm gì? Gia đình này đã chấp nhận em rồi, tại sao em còn muốn phá hủy nó? Em hận cả nhà chúng tôi đến vậy sao?”
Mỹ Na cười tươi nhìn tôi, không trả lời. Tôi bây giờ thật sự rất ghét cái bộ mặt tươi cười này của nó. Dưới khuôn mặt ngây thơ đáng yêu như thiên thần đó, lại che giấu một con ác quỷ âm hiểm xảo quyệt đến mức nào, nghĩ thôi đã thấy rợn tóc gáy, không rét mà run.
Tôi lạnh lùng nói: “Nhà chúng tôi mà tan, cả đời này anh sẽ không tha cho em đâu.”
“Anh hận em à?”
“Hận em cả đời.” Nó vẫn giữ bộ dạng cười tươi đó, cũng không biết có cảm thấy lời nói của tôi sai không. Nhưng tôi lại nhìn thấy trong mắt nó thoáng qua một tia đau khổ, rồi lại biến mất ngay. Dù sao đi nữa, tôi cũng không thể nào tin lời nó nói nữa.
Từ đó về sau, tôi lúc nào cũng chạy đến chỗ mẹ. Mẹ mà không về nhà là tôi lại đứng ở cửa đợi, cũng không gọi điện thoại cho mẹ nữa. Đi đi lại lại vài lần, mẹ thật sự không còn cách nào khác, đành phải đưa cho tôi một chiếc chìa khóa. Tôi thì lại càng thêm tự do ra vào.
Tối hôm đó, tôi đang ở trong phòng đọc sách thì ba lặng lẽ không một tiếng động đi vào, đứng bên cạnh tôi, mở miệng mấy lần rồi cuối cùng cũng do dự hỏi: “Con mấy ngày nay có phải thường xuyên đến chỗ mẹ con không?”
“Vâng.” Tôi không giấu diếm, gật đầu thừa nhận.
“Mẹ con… dạo này thế nào rồi?” Ba ngồi xuống giường phía sau tôi.
Tôi gãi gãi má, nghĩ nghĩ rồi nói: “Mẹ con không được tốt lắm, cả người tiều tụy hẳn đi. Ăn uống cũng không ngon miệng, gầy đi không ít.”
Trên mặt ba hiện lên một tia đau lòng, trầm ngâm một lúc rồi thở dài một hơi, há miệng định nói gì đó rồi lại thôi. Tôi có thể hiểu được tâm trạng mâu thuẫn của ba, muốn mẹ về, nhưng khúc mắc trong lòng ông ấy làm sao cũng không gỡ ra được.
“Ba ơi, hay là… ba mà có thời gian thì cùng con đến chỗ mẹ con xem sao.”
Mặt ba nhăn lại, khẽ thở dài rất lâu rồi vỗ nhẹ vào vai trái tôi, nói một tiếng “Cố lên” rồi xoay người rời khỏi phòng.
Cái nút thắt này đã chết rồi. Mẹ không thể nào nói ra sự thật, mà với tính cách của ba, rất khó mà cho qua chuyện. Tôi ngồi trước bàn học ngây người xuất thần. Sự việc đến nông nỗi này, rốt cuộc là lỗi của ai? Là lỗi của Mỹ Na sao? Hình như là vậy, lại không hoàn toàn là vậy. Là lỗi của mẹ sao? Mẹ không có một chút lỗi nào cả. Là lỗi của ba sao? Lỗi là do năm đó ngoại tình, sinh ra Mỹ Na? Hay là lỗi của tôi? Có lẽ là vậy…
Chủ nhật, Huyền My nghỉ về nhà. Nghe nói tôi thường xuyên chạy đến chỗ mẹ, liền đòi đi cùng tôi. Tôi thật sự bị nó làm phiền không chịu nổi, liền định đưa nó đi cùng. Kết quả vừa định ra ngoài thì mẹ lại mở cửa bước vào.
Tôi vừa mừng vừa sợ, gọi một tiếng: “Mẹ ơi, mẹ về rồi!” Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không ổn. Chỉ thấy mẹ mặt lạnh như sương, mắt bốc hỏa, người căng cứng, nghiến chặt răng, như một con thú cái đang tức giận đến cực điểm.
“Mẹ ơi, con với anh đang định đi thăm mẹ đây.” Lời Huyền My còn chưa dứt, mẹ đã sải bước đến trước mặt tôi, vung tay lên, tát mạnh vào mặt tôi một cái. Cái tát này dùng hết mười phần sức lực, mặt tôi đau rát.
Thấy mẹ thở hổn hển từng ngụm, một đôi mắt đẹp hung hăng nhìn tôi chằm chằm. Tôi lờ mờ đoán ra được nguyên nhân mẹ tức giận, lòng cảm thấy một trận rét lạnh, theo bản năng quay đầu liếc nhìn về phía phòng Mỹ Na. Cửa phòng đóng chặt, không thấy bóng dáng con bé đó đâu. Nhưng ba nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng ngủ đi ra.
“Mẹ…” Tôi che mặt, run rẩy nhìn mẹ.
“Con đừng gọi ta là mẹ!” Mẹ tức giận gầm lên.
Huyền My sợ đến ngây người, nó chưa bao giờ nhìn thấy mẹ nổi giận lớn như vậy, người không tự chủ được run rẩy. Ba cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sững sờ nhìn chúng tôi.
Mẹ nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi nói: “Theo mẹ vào đây.” Tôi theo mẹ vào phòng ngủ của mình. Cửa phòng “Rầm” một tiếng đóng lại.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đánh, người theo bản năng rụt lại một chút, cúi đầu ngước mắt, cẩn thận nhìn mẹ. Mẹ lấy điện thoại ra, mở một đoạn video lên. Trong hình ảnh, tôi một vẻ mặt hung ác, đè Mỹ Na xuống dưới người, giữa tiếng khóc của thiếu nữ, cưỡng ép đưa dương vật cắm vào âm đạo còn trinh trắng.
Đầu óc tôi ong ong một hồi, đoạn video này lại thật sự tồn tại.
“Mẹ… mẹ có thể nghe con giải thích trước được không ạ?” Tôi rụt rè nhìn mẹ đang vô cùng tức giận, nhất thời hoảng loạn như kiến bò trên chảo nóng, tay chân luống cuống, không biết phải làm sao.
Mẹ buông điện thoại xuống, giơ tay lên tát vào má trái tôi một cái nữa, hung hăng nhìn tôi chằm chằm, lồng ngực phập phồng dữ dội, thở hổn hển, trầm giọng hỏi: “Con định giải thích cái gì hả? Người trong video có phải là con không?”
“Vâng… là con ạ.” Giọng tôi nhỏ đến mức chính mình cũng sắp không nghe thấy.
“Vậy con còn định giải thích cái gì nữa? Giải thích tại sao con lại…” Mẹ nhận ra giọng mình quá lớn, sợ ba bọn họ nghe thấy, nói được nửa chừng liền cứng rắn dừng lại.
Gò má tôi vừa đỏ vừa sưng, đau rát. Tôi cau mày, oan ức mong chờ giải thích: “Là nó quyến rũ con. Lúc đó con cũng không biết nó là em gái con mà.”
“Con là cá à, thả câu là dính ngay! Cả ngày chỉ biết ăn thôi à! Con còn biết cái gì nữa hả?” Mẹ tức đến mức gò má đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi cả lên, chỉ tay vào mặt tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ra tay với cả em gái mình, đến cả mẹ con con cũng dám… Con thật đúng là gan to bằng trời rồi!”
Mẹ nhìn quanh tìm kiếm, tìm một hồi cũng không thấy được thứ gì tiện tay. Cuối cùng dứt khoát cởi giày cao gót ra, một chân mang tất màu da giẫm lên sàn, tay nắm lấy chiếc giày cao gót, dùng đế giày đập mạnh liên tiếp vào đầu tôi. Tôi đau đến “Oao oao” kêu không ngớt, lại không đổi lấy được sự nương tay của mẹ, ngược lại mẹ càng đánh càng mạnh. Mẹ vừa đánh vừa mắng, đánh tôi hơn mười phút rồi mới dừng tay lại, xoa xoa mồ hôi trên trán, thở hổn hển nhìn tôi chằm chằm.
“An Đông, con có phải muốn bức chết mẹ con không hả?”
“Không có ạ.” Tôi ôm đầu, nức nở cầu xin: “Mẹ cứ bình tĩnh lại đã, mẹ cứ để con nói rõ sự thật một lần, được không ạ?”
Mẹ một chân mang giày cao gót, một chân mang tất màu da giẫm mũi chân xuống sàn, tay nắm chặt chiếc giày cao gót còn lại, hít sâu mấy hơi, ổn định lại tâm trạng rồi nói: “Con không định để mẹ sống yên ổn đâu nhỉ.”
“Mẹ ơi, mẹ đừng nói như vậy. Mẹ sống lâu trăm tuổi, mẹ vạn thọ vô cương.”
“Con còn ba hoa! Có con ở đây làm mẹ tức giận, mẹ mà sống thêm được một ngày nào nữa thì cũng là phúc đức từ kiếp trước tu được đấy.” Nói xong, mẹ mặc lại giày cao gót, xoay người mở cửa phòng. Thấy ba và Huyền My đang đứng ở cửa, dỏng tai lên nghe lén, mẹ hét lớn một tiếng: “Biến đi!”
Hai người giật nảy mình, ngoan ngoãn tránh ra một lối. Mẹ đi đến bên sofa, ngồi phịch xuống, lớn tiếng nói: “Lăng Đông Hải, ông lại đây!”
Ba do dự một chút rồi ngoan ngoãn đi tới. Mẹ liếc ông ấy một cái, lạnh giọng nói: “Đem đơn ly hôn ra đây.”
“Em… em đây là…” Ba có chút sững người, nhất thời có chút luống cuống tay chân.
“Không phải ông muốn ly hôn sao? Tôi chiều theo ý nguyện của ông. Dù sao cuộc sống này cũng không thể nào tiếp tục được nữa.” Thấy ba vẫn đứng im bất động, mẹ gầm lên một tiếng: “Đi đi chứ!”
“Cái đó… vợ à.”
“Đừng gọi tôi là vợ!” Vốn dĩ ba là người chiếm lý, kết quả bị mẹ đột nhiên nổi trận lôi đình làm cho hoang mang. Cầm cũng không phải, không cầm cũng không xong, nhất thời rơi vào thế khó xử, không biết phải làm sao.
Hai người giằng co một hồi lâu, Huyền My tiến tới, giọng nức nở hỏi: “Mẹ ơi, mẹ định làm gì thế ạ?”
“Không có chuyện của con ở đây. Con hoặc là về phòng, hoặc là ra ngoài.” Giọng mẹ tràn đầy tức giận. Huyền My sợ đến mức nước mắt chảy dài, lại không dám khóc thành tiếng, oan ức cắn môi dưới, run rẩy đứng một bên.
Đầu óc tôi hỗn loạn như một mớ bòng bong, đang nghĩ xem nên giải quyết thế nào cho ổn thỏa thì vô tình nhìn thấy Mỹ Na đứng ở cửa phòng ngủ, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào khung cửa, một vẻ không liên quan đến mình. Nhất thời, lòng tôi lửa giận vô danh bùng lên. Những hận thù tích tụ bấy lâu nay xông lên đến đỉnh đầu, tôi nhanh chóng bước tới trước, nó chưa kịp phản ứng, tôi đã vung tay lên, dùng hết sức lực toàn thân, tát mạnh vào mặt nó một cái.
Cái tát này vừa giòn vừa vang, làm khóe miệng nó rớm máu. Nó nghiêng đầu, che mặt, không một tiếng rên la, ánh mắt quật cường nhìn tôi. Mặc dù cái tát này đã giúp tôi giải tỏa được cơn tức giận kìm nén mấy ngày nay, nhưng nhìn thấy vết máu ở khóe miệng nó, lòng tôi lại có một chút xót xa và không nỡ.
Hành động đột ngột này của tôi làm những người khác trong phòng đều ngớ người ra. Im lặng một lát, ba bỗng nhiên hét lớn: “An Đông, con làm gì đấy hả?” Ba một bên la một bên đi về phía tôi. Tôi còn chưa kịp giải thích thì ông ấy đã đột nhiên giơ tay lên, tát vào mặt tôi một cái, gầm lên: “Đó là em gái con! Con điên rồi à?”
Mẹ thấy tôi bị đánh, xông lên phía trước, tát vào mặt ba một cái, lớn tiếng nói: “Lăng Đông Hải! Ông dựa vào cái gì mà đánh con trai tôi!”
Ba kích động đến mức mặt đỏ tía tai, cả người hơi run rẩy, hét lớn: “Vậy nó tại sao lại đánh con gái tôi?”
“Ông cũng biết đó là con gái của ông à, con gái ruột của ông đấy!”
Ba trợn to hai mắt, gầm lên: “Vậy đứa bé trong bụng cô là của ai?”
“Tôi không nói cho ông biết! Cả đời này tôi cũng không nói cho ông biết. Không phải ông muốn ly hôn sao? Ly hôn đi!”
Im lặng một lát, ba gào lên một tiếng khản cổ: “Ly hôn!” Sau đó nhanh chóng đi vào phòng ngủ, tìm ra đơn ly hôn, “Bốp” một tiếng, đập xuống bàn trà.
Mẹ không chút do dự, đi tới cầm bút lên, xoẹt xoẹt ký tên mình vào. Ba do dự một chút, liếc nhìn mẹ một cái, thấy vẻ mặt mẹ kiên quyết, sắc mặt lạnh lùng, cắn răng một cái, cũng ký tên mình vào.
Khi hai người ký xong, lúc này mới ý thức được, cuộc hôn nhân của họ đã kết thúc rồi. Hai người nhìn nhau, không ai nói gì.
Tôi đứng một bên, ngây người nhìn toàn bộ sự việc diễn ra, thậm chí đến cả thời gian để tiến lên ngăn cản cũng không có. Quay đầu lườm Mỹ Na, tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần này em hài lòng chưa.”
Mỹ Na buông tay xuống, khẽ liếm vết máu ở khóe miệng. Hai má vừa đỏ vừa sưng, không một chút biểu cảm, không nhìn ra một chút vui mừng chiến thắng nào.
Trong phòng ngoài tiếng khóc của Huyền My ra, những người khác đều im lặng đứng nguyên tại chỗ. Rất lâu sau, mẹ bỗng nhiên mở miệng nói: “An Đông với Huyền My theo mẹ, nhường chỗ cho hai cha con cô.”
“Tùy em.” Ba lạnh lùng nói.
“Mẹ… Ba…” Huyền My oan ức kêu khóc.
Mẹ đứng dậy nói: “Khóc cái gì mà khóc, thu dọn đồ đạc, theo mẹ đi.” Thấy hai chúng tôi không động đậy, mẹ hét lớn một tiếng: “Đi đi chứ!”
Huyền My sợ đến mức người run lên, ngây người một lúc rồi xoay người đi đến bên cạnh tôi, khóc gọi một tiếng “Anh”. Tôi vỗ nhẹ vào đầu nó, dịu dàng nói: “Thu dọn đồ đạc đi thôi.”
Tôi trở lại phòng, cầm vài bộ quần áo tắm rửa, cùng với một ít tài liệu ôn tập, rồi đi ra khỏi phòng. Nhìn thấy Mỹ Na vẫn đứng im ở đó. Tôi hừ một tiếng, nói với nó: “Tạm biệt nhé, em gái!” Tôi cố tình nhấn mạnh hai chữ “em gái”.
Nó há miệng định nói gì đó rồi lại thôi.
Tôi đi đến trước mặt ba, nhỏ giọng nói: “Ba, xin lỗi ba.”
“Không phải lỗi của con.” Ba thở dài, dang hai tay ra ôm lấy tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Học hành cho giỏi, cố gắng thi đỗ vào trường tốt nhé.”
“Ba…” Tôi dùng sức ôm chặt lấy ba, lòng từng cơn quặn đau, cảm thấy mình thật sự rất có lỗi với ba.
Sau khi tách ra, ba nhỏ giọng dặn dò tôi: “Con đã là đàn ông rồi. Từ nay về sau, phải do con chăm sóc mẹ và Huyền My đấy.”
“Ba… xin lỗi ba.” Nước mắt tôi không kìm được chảy xuống. Ba thay tôi lau nước mắt rồi vỗ nhẹ vào vai tôi.
Huyền My thu dọn xong đồ đạc từ trong phòng đi ra, mắt hoe hoe đỏ, không ngừng nức nở. Ba ôm nó vào lòng, động viên an ủi vài câu rồi nhìn về phía mẹ, nói với mẹ: “Chiều nay đi làm thủ tục ly hôn nhé.”
Mẹ vẻ mặt lạnh lùng nói: “Chiều nay luôn đi.” Cả nhà đứng trong phòng khách, nhìn nhau không nói gì. Một lúc lâu sau, mẹ cất bước đi ra ngoài. Tôi và Huyền My lưu luyến nhìn ba rồi cuối cùng cũng theo sát gót mẹ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục mẹ xinh |
Tác giả | Cửu Long Di Quan |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện loạn luân |
Tình trạng | Update Phần 34 |
Ngày cập nhật | 06/06/2025 11:51 (GMT+7) |